QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

Mắt Vân Lạc Phong thoáng hiện tia kinh ngạc.

Lão già này lại là cữu cữu của huynh muội Kỳ Tô? Nhìn bề ngoài, người không biết còn tưởng là ông ngoại của bọn họ.

Có điều, rất nhanh Vân Lạc Phong đã phát hiện, tuổi của lão già này cũng không lớn lắm, đoán chừng chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi. Chẳng qua là vì nguyên nhân nào đó nên mới trông già như thế.

"Các con trở về, tên súc sinh Kỳ Chính kia có biết không?"

Nhắc tới Kỳ Chính, lão thợ rèn lập tức phẫn nộ, hận không thể băm Kỳ Chính thành ngàn mảnh.

"Cữu cữu, một năm qua người sống có tốt không?" Cảm xúc trong lòng Kỳ Tô trăm mối ngổn ngang.

Năm đó, Lâm gia gặp rủi ro, mẫu thân đón một nhà cữu cữu đến Kỳ gia, nhờ có sư phụ nên Kỳ gia đối đãi với một nhà cữu cữu không tệ.

Nhưng sau khi sư phụ sinh tử không rõ, Kỳ gia lập tức đuổi cả nhà cữu cữu đi.

Gia tộc của ông ngoại là thế gia chuyên nghề rèn binh khí, vốn dĩ, dựa vào tay nghề rèn cũng có cuộc sống không tệ, nào ngờ lại bị Kỳ gia chèn ép thê thảm.

"Rất tốt!"

Lão thợ rèn cười cười, nhưng nụ cười của lão khá miễn cưỡng, chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn ra là do lão không muốn làm Kỳ Tô lo lắng.

"Cữu cữu, mẫu thân có từng tới thăm người không?" Kỳ Tô thở dài, hỏi.

Lão thợ rèn ngẩn ra: "Con không biết mẫu thân con đã bị nhốt lại sao?"

Một câu này, làm mặt Kỳ Tô biến sắc: "Lão súc sinh Kỳ Chính nhốt mẹ con lại?"

Lão thợ rèn lạnh lùng cười: "Loại súc sinh vô nhân tính kia có chuyện gì mà không làm ra được? Mấy tháng trước, thẩm thẩm con bệnh nặng, mẹ con trộm chút ngân lượng đưa đến đây để ta mời đại phu xem bệnh cho thẩm thẩm con, kết quả bị Kỳ Chính biết, hắn ta dẫn một đám người đến đây đoạt lại ngân lượng, còn đánh mẹ con một trận."

Nói đến đây, lão thợ rèn thở dài một hơi.

"Hắn nói, ngân lượng đó là của Kỳ gia, mẹ con là một kẻ ăn không uống không ở Kỳ gia, không có tư cách lấy cho người ngoài, nhưng hắn không nghĩ tới, gia nghiệp Kỳ gia lớn như vậy đều là do một tay sư phụ con giúp hắn gầy dựng."

Kỳ Tô siết chặt nắm đấm.

Trước đó, Kỳ Linh còn bất mãn chuyện mẫu thân mình, Lâm Tình không ra mặt cho huynh muội cô bé, nhưng vừa nghe mẫu thân bị đánh, khuôn mặt nhỏ cũng giận dữ thở phì phò.

"Cữu cữu, thẩm thẩm sao rồi? Đã khỏi bệnh chưa?" Kỳ Tô lo lắng hỏi.

Ánh mắt lão thợ rèn tối đi: "Vẫn như cũ!"

Hơn nữa, bệnh tình còn nặng hơn, sợ là không qua được mấy ngày tới....

Đương nhiên, lời này lão sẽ không nói với Kỳ Tô.

Hiện tại Kỳ Tô đã có rất nhiều chuyện phiền phức, sao lão có thể làm liên lụy đến cháu mình?

"Cữu cữu, chốc nữa người đưa con đi thăm thẩm thẩm, hiện tại chúng ta nói chính sự trước!" Sắc mặt Kỳ Tô ngưng trọng hơn: "Trước con giới thiệu với người một chút, vị này chính là Vân Lạc Phong, Vân cô nương! Cũng là.... Chủ tử của con! Sư phụ của Tiểu Linh!"

Trước mặt lão thợ rèn, Kỳ Tô không có giấu giếm thân phận Vân Lạc Phong.

Hắn cam tâm làm thuộc hạ của Vân Lạc Phong.

Lão thợ rèn kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, cháu trai của lão trước giờ luôn tâm cao khí ngạo, vậy mà lại có một ngày chịu thần phục người khác?

Cô nương này, thoạt nhìn không hề đơn giản!

"Vân cô nương, cữu cữu ta là người có thể tin tưởng!" Kỳ Tô khẽ cười cười, nói.

Vân Lạc Phong không nói gì thêm, nàng tin Kỳ Tô.

"Cữu cữu, lần này chúng con trở lại Đế Thành là để mở một dược đường. Cữu cữu, người có đồng ý bán tiệm rèn này lại cho chúng con không?"

Kỳ Tô nghiêm túc hỏi.

Lão thợ rèn cười: "Con muốn thì cứ trực tiếp lấy đi là được, dù sao tiệm rèn này của cữu cữu cũng không mua bán được gì, để ở nơi này cũng chỉ lãng phí mà thôi!"

Kỳ Tô sửng sốt, quay lại nhìn Vân Lạc Phong theo bản năng.

Vân Lạc Phong cũng không khách khí mà lập tức gật đầu: "Nếu đã như vậy, vậy cái cửa tiệm này, ta nhận! Thù lao là... Ta sẽ xem bệnh cho thẩm thẩm Kỳ Tô!"

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc