Editor: Sam Sam
Từ nhỏ đến lớn, không có người nào dám như thế với hắn.
Hắn nhớ kỹ món nợ này!
“Bổn cô nương vẫn cứ đá ngươi đó!” Lâm Nhược Bạch chống nạnh, đầu nhỏ nâng lên, “Còn nữa, ngươi nhớ kỹ, bổn cô nương không phải trộm mà quang minh chính đại đi theo sư phụ vào đây!”
“Sư phụ?” Ninh Viễn giật mình, “Sư phụ ngươi là……”
Lâm Nhược Bạch hừ hừ: “Sư phụ ta là Vân Lạc Phong.”
Vân Lạc Phong……
Ba chữ này, giống như một đòn mạnh mẽ đánh vào lòng Ninh Viễn, khiến gương mặt hắn càng thêm vặn vẹo, phẫn nộ hét lớn một tiếng: “Thì ra ngươi là đồ đệ của Vân Lạc Phong, ta muốn giết ngươi để báo thù rửa hận cho phụ thân ta!”
Nói xong lời này, thân thể Ninh Viễn giống như một tia chớp, nhanh chóng nhào về phía Lâm Nhược Bạch.
Lâm Nhược Bạch rõ ràng bị hoảng sợ, vội vội vàng vàng lắc mình tránh thoát.
Gia hỏa này điên rồi phải không? Lại muốn liều mạng cùng mình?
Hơn nữa vừa rồi hắn còn nói phải báo thù cho phụ thân hắn?
Đột nhiên, Lâm Nhược Bạch phản ứng được, khuôn mặt nhỏ chỉ một thoáng đã lạnh xuống: “Ngươi là nhi tử của tứ trưởng lão Ninh gia? Được lắm, ta đang muốn tìm ngươi thì ngươi đã tự đưa tới cửa! Trà Sữa, cắn hắn cho ta!”
“Chít chít!”
Không biết Trà Sữa chạy ra từ nơi nào, cắn một miếng lên bả vai Ninh Viễn, hàm răng nó bén nhọn, chọc thật sâu vào bên trong làn da.
“A!!!”
Ninh Viễn hét lên một tiếng, chụp về phía chuột nhỏ trên vai, muốn biến chuột nhỏ thành bánh nhân thịt.
Nhưng mà, lúc bàn tay hắn chụp xuống, rõ ràng thấy đáy mắt con chuột kia hiện ra vẻ khinh bỉ……
Đáng chết! Bây giờ ngay cả Tầm Kim Thử cũng dám xem thường hắn! Nếu như thế, hắn khiến cho Tầm Kim Thử này xem thực lực của hắn một chút!
Bộp!
Ninh Viễn một chưởng chụp được, bả vai nháy mắt trở nên xanh mét một mảnh, chờ lúc hắn bắt lấy thì phát giác chuột nhỏ đã không còn dấu vết.
“Chít chít.”
Đột nhiên một tiếng kêu truyền đến từ phía trước, giống như muốn châm chọc hắn.
Ninh Viễn càng thêm phẫn nộ, oán hận chuyển tầm mắt veef phía trước……
Giờ phút này Trà Sữa an nhàn nằm trên đám lá rụng trên mặt đất, móng vuốt nho nhỏ hướng về phía Ninh Viễn, lại kêu to hai tiếng với Lâm Nhược Bạch ở bên cạnh.
“Hiểu rồi!” Lâm Nhược Bạch đã hiểu ý Trà Sữa, tức khắc hét lớn một tiếng, một chân đá về phía Ninh Viễn: “Tiểu tử, để ngươi nếm cú đá của Tiểu Bạch ta một chút!”
Ninh Viễn ngạc nhiên, bước chân nhanh chóng thối lui về phía sau, nhưng mà, tốc độ Tiểu Bạch quá nhanh, không đợi Ninh Viễn tránh thoát, chân nàng đã đá mạnh lên trên mặt thiếu niên.
Bùm một tiếng, thân mình Ninh Viễn nhanh chóng bay ra ngoài, trên mặt ấn dấu chân rõ ràng, chứng minh cho một màn thê thảm vừa rồi của thiếu niên……
“Cho ngươi đoạt nữ nhân của nhị thúc sư phụ ta này!”
Lâm Nhược Bạch bay lên, sau đó đặt mông trên người Ninh Viễn, cao ngạo nâng đầu nhỏ: “Ta xem sau này ngươi còn dám muốn thẩm thẩm của sư phụ ta hay không.”
Ninh Viễn bị nàng ép tới phun ra một ngụm máu tươi, gắt gao cắn chặt răng, cứng rắn nói ra mấy chữ.
“Ngươi - mẹ nó thật nặng!”
Nếu Ninh Viễn không nói lời này còn được, vừa nói lời này, Lâm Nhược Bạch hoàn toàn nổi giận, nắm tay phấn nộn hung hăng đánh về phía mặt Ninh Viễn, khuôn mặt nhỏ đáng yêu dữ tợn.
“Ngươi lại dám nhục nhã ta! Bổn cô nương mới…… Mới hơn tám mươi cân* mà thôi.”
*cách tính cân bên đó khác với Việt Nam mình nhé!
Lúc nói xong câu cuối cùng, Lâm Nhược Bạch có hơi chột dạ, mà để che dấu cảm giác chột dạ này, nắm tay nhỏ của nàng lại dùng sức đánh về phía Ninh Viễn lần nữa.
Hay.........