QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

"Nhưng mà, trước giờ ta chưa từng gặp qua ngài mà!"

Diệp Thiên cảm thấy bản thân mình còn oan hơn cả Đậu Nga, ông làm sao mà biết được hồ tổ tông lại không hế biết một chút gì về thân phận của mình ở Diệp gia kia chứ? Nếu không phải hồ tổ tông đột nhiên mất tích, thì người của Diệp gia đều không có tư cách bước vào hậu sơn.

Ông lại càng không thể gặp được Hỏa Hỏa.

"Chủ nhân!" Hỏa Hỏa hai tay chống nạnh, đôi mắt to tròn giận dữ mà trừng mắt nhìn Diệp Thiên: "Chuyện nơi này cứ giao cho lão già này giải quyết là được, muội thật muốn nhìn thử ông ta có dám bao che cho con trai của mình hay không?"

Khóe miệng Diệp Thiên co rút một cái, bất đắc dĩ thở dài, ông ta quay đầu lại nhìn Diệp Cảnh Huyền đang bị ngọn lửa thêu đốt ở kia: "Hậu quả này cũng là do ngươi tự làm tự chịu, vi phụ cũng không có cách nào có thể cứu được ngươi!"

Hiện tại, hai mắt Diệp Cảnh Huyền vốn chứa đầy sợ hãi đã từ từ biến thành tuyệt vọng, một gương mặt vặn vẹo giờ đây trắng bệch đến mức gần như là vô sắc.

Xong rồi!

Lần này ông ta khẳng định là xong rồi!

Diệp Thiên thống khổ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau ông mới từ từ mở mắt ra, lúc này thần sắc trên mặt ông đã khôi phục lại vẻ vân thanh phong đạm như cũ.

(*vân thanh phong đạm: mây gió điềm nhiên, ý chỉ vẻ bình thản, ung dung, không gợn sóng)

"Kỳ thực, nói đến cùng thì cũng là do người làm phụ thân như ta không có dạy dỗ tốt ngươi, thế cho nên ngươi mới vì một chút quyền thế mà nhẫn tâm mưu hại chính huynh đệ ruột của mình, nếu đây đã là trách nhiệm của ta thì cứ để ta gánh lấy cái trách nhiệm này!"

Diệp Thiên chậm rãi đi về phía Diệp Cảnh Huyền: "Chờ sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ rời khỏi Diệp gia!"

Một đứa con trai mà cũng không thể dạy dỗ cho tốt, thì còn có tư cách gì ngồi vào cái ghế gia chủ của Diệp gia?

Sau khi Diệp Thiên đã đi đến ngay trước mặt của Diệp Cảnh Huyền thì mới dừng bước lại, ông chậm rãi nâng tay lên: "Huyền nhi, ngươi yên tâm, vi phụ sẽ không để cho ngươi chết quá đau đớn!"

Suy cho cùng thì Diệp Cảnh Huyền cũng là con trai của Diệp Thiên ông.

Dù trong lòng ông đối với Diệp Cảnh Huyền có thật vọng lớn đến cỡ nào đi nữa, thì cũng không đành lòng để cho Diệp Cảnh Huyền ra đi quá thống khổ.

Có lẽ, cái chết đối với Diệp Cảnh Huyền mà nói, chính là một sự giải thoát.

Diệp Cảnh Huyền trừng lớn đôi mắt, trơ mắt mà nhìn thân ảnh Diệp Thiên gần trong gan tấc, tiếp theo, một chưởng phong sắc bén đánh sâu vào trong thân thể Diệp Cảnh Huyền, nhắm thẳng vào tim ông ta.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Diệp Cảnh Huyền vạn phần tái nhợt, thân mình từ từ ngã xuống, đến lúc chết mà trong mắt ông ta còn tràn đầy không cam tâm và oán hận.

Diệp Thiên quay lưng lại, không có nhìn thêm đến thi thể của Diệp Cảnh Huyền, lạnh giọng phân phó: "Người đâu! Đem thi thể của nó ném vào bãi tha ma!"

Người mưu hại huynh đệ ruột của mình, không có tư cách được an táng trong mộ phần của tổ tiên.

Bãi tha ma chính là nơi tốt nhất dành cho những người như vậy.

Diệp Thiên phất phất vạt áo, một tay chắp ra sau lưng, bước nhanh rời đi, thần sắc trên mặt ông khó tránh khỏi có một chút đau xót, chỉ có thời gian mới dần dần chữa trị được cho ông.

Những chuyện kế tiếp cũng không cần đến Vân Lạc Phong ra mặt, bất luận là thanh mai trúc mã của Đồng Quý Phi hay là hai mẹ con Thục Phi, đều do hoàng đế xử trí.

Còn về tiểu cô nương bị Thục Phi uy hiếp kia, hoàng đế không có làm khó tiểu cô nương đó, chẳng những không có trị tội mà còn giúp tiểu cô nương kia cứu cha mẹ của mình ra.

Ngược lại, toàn bộ người thân của Thục Phi đều bị bắt giam vào đại lao.

Trong nhất thời, trên dưới Thiên Vân Quốc đều rơi vào một hồi phong ba, mà những người nằm trong trung tâm trận phong ba này đều đang cố hết sức bình sinh phủi sạch mọi quan hệ với Thục Phi, sợ bản thân mình sẽ bị Thục Phi liên lụy tới.

Nhân tình ấm lạnh, lúc này là biểu hiện ra rõ ràng nhất.

____

Diệp gia.

Trong tổ trạch*, chúng trưởng lão đều tề tựu một đường, biểu tình đều rất nghiêm túc.

(*tổ trạch: nhà tổ)

"Gia chủ, nhị thiếu gia xác thực là đã phạm phải sai lầm rất lớn, chết chưa hết tội, nhưng Diệp Thiên Vấn là vô tội! Chúng ta thấy trước tiên nên thả hắn ra trước, để hắn tiếp nhận vị trí của nhị thiếu gia!"

Dù có một số người đã nhìn thấy cảnh Vân Tiêu nổi giận vào ngày hôm đó, nhưng vẫn tin tưởng rằng dù Vân Tiêu có lợi hại cách mấy cũng không cách nào chống lại Diệp gia được. Diệp gia có Diệp Thiên chấp chưởng, cần gì phải sợ một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch chứ?

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc