Edit: Sahara
"Được!" Khóe môi Vân Lạc Phong cong lên: "Gia gia!"
Nghe tiếng xưng hô này, Quân lão gia tử không hiểu tại sao lại thấy có chút thương cảm.
Nếu nha đầu này thật sự là cháu gái của mình, vậy chắc chắn ông sẽ mừng đến phát điên....
Đáng tiếc, không biết hiện giờ Quân nhi có còn trên dương thế hay không, càng không biết nữ nhi đã sinh được mụm con nào hay chưa?
Hồng Loan ở bên cạnh không nói lời nào, nàng đương nhiên biết mục đích của Vân Lạc Phong là gì. Nếu lão nhân gia này thật sự là người Quân gia, Vân Lạc Phong muốn tìm hiểu tin tức, thì cần phải tiếp xúc với người Quân gia.
"Ha ha."
Quân lão gia tử lại lớn tiếng cười to lần nữa, ông vừa cười sang sảng vừa nói: "Tiểu nha đầu, nếu ngươi đã đồng ý, vậy bây giờ ngươi có thể đi cùng ta!"
"Không!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ta còn có chuyện rất quan trọng cần hoàn thành, chờ sau khi ta hoàn thành chuyện này, sẽ đến bái phỏng lão nhân gia người!"
"Một khi đã như vậy, thì lão đầu ta không quấy rầy ngươi nữa, nếu ngươi có cần gì, cứ đến Quân gia ở Linh Châu tìm ta!"
Tuy rằng Quân lão gia tử không thu được Vân Lạc Phong làm đồ đệ, nhưng lại có được một đứa cháu gái tiện nghi, cho nên ông cảm thấy rất mỹ mãn mà rời đi.
Chỉ tiếc, sau khi trở lại Mục trạch, nghênh đón ông chính là mưa rền gió dữ.
"Quân Lăng Thiên, tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi!" Sắc mặt của Mục Động là một mảnh xanh mét, đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn trừng trừng vào Quân lão gia tử: "Ta chưa từng nghĩ tới ngươi lại là cái loại người này, những năm qua, ta thật là đã nhìn lầm ngươi rồi!"
Quân lão gia tử lại không có tức giận, vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Mục Động, ông cũng đừng tức giận làm gì, ta quả thật là đã tìm được nha đầu kia, chẳng qua, nha đầu kia nói sư phụ của nó nhiều quá rồi, cho nên đã cự tuyệt ta."
Nghe được lời này, trong lòng Mục Động cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tuy rằng mình chậm hơn một bước, nhưng mà Quân lão gia tử cũng không có thu nhận đồ đệ thành công.
"Tuy nhiên.... "
Thế nhưng, Quân lão gia tử lại không có dừng lại ở đó, tiếp tục nói: "Tiểu nha đầu này đã nhận ta làm gia gia!"
"Cái gì?" Mục Động giận tím mặt.
Lúc này, ông không thèm nói nhiều lời vô nghĩa với Quân lão gia tử nữa, mà trực tiếp động thủ, khí thế sắc bén như một thanh lợi kiếm, ầm ầm triển khai.
Ầm!
Thân mình Quân lão gia tử chợt lóe, tránh thoát được công kích của Mục Động.
Tuy nhiên, mặt đất nơi Quân lão gia tử vừa đứng lại xuất hiện một cái hố sâu, có thể thấy vừa rồi Mục Động đã vận dụng bao nhiêu sức lực.
"Mục Động, ông làm thật sao?" Quân lão gia tử không ngờ tới Mục Động lại đánh thật như vậy, hai mắt liền trừng lớn: "Nếu không phải ta cảm thấy áy náy với ông, thì ta đã sớm động thủ rồi!"
"Hừ!" Mục Động hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đi đi! Từ nay về sau, ta không có bằng hữu như ngươi!"
Ai biết được nếu còn kết giao với Quân lão gia tử, thì sau này có bị ông ấy cướp đi đồ đệ mà mình nhìn trúng nữa hay không chứ?
"Mục Động, hai ta đã là bằng hữu nhiều năm, hà tất vì một chuyện nhỏ mà lại náo loạn lớn đến như vậy." Quân lão gia tử mang theo da mặt dày đi về phía Mục Động, trên gương mặt già nua tràn đầy tươi cười.
Nhìn cái bộ dáng cười tươi thèm ăn đòn của Quân lão gia tử, Mục Động hận không thể nện một quyền lên mặt của ông.
Lão già này đương nhiên cảm thấy không cần phải làm lớn chuyện, còn không phải là do ông ta nhanh chân đến trước hay sao? Nếu đổi lại thành mình đoạt được tiểu nha đầu kia trước, đoán chừng lão già này đã không nói hai lời mà trực tiếp khai chiến với mình rồi.
"Thời điểm trước khi ta đi, đã tiện tay cầm về đáp án do tiểu nha đầu kia trả lời, hai chúng ta cùng nghiên cứu một chút, xem thử nha đầu kia trả lời có chính xác hay không?" Quân lão gia tử hiển nhiên là biết được dùng cách gì mới có thể khiến Mục Động buông lỏng, cho nên, ông không chút khách khí phất tay một cái, một quyển giấy trắng cùng mực đen liền xuất hiện trong tay của ông.
Hay.........