Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Thật sự bọn họ khó có thể tưởng tượng, sao một thiếu nữ đáng yêu thế kia có thể ngấu nghiến ăn cơm như vậy?
Dạ dày nho nhỏ làm sao chứa được nhiều đồ ăn như thế?
“Ngươi ăn từ từ, đừng để nghẹn.”
Tiểu Mạch nhíu nhíu mày, còn không quên nhắc nhở Lâm Nhược Bạch một câu.
Sau khi trên bàn trở nên hỗn độn, Lâm Nhược Bạch giống như vẫn không thỏa mãn, nàng sờ sờ bụng mình, tội nghiệp nhìn Vân Lạc Phong.
“Sư phụ, con còn đói.”
Trên trán Tiểu Mạch xuất hiện ba vạch đen, cạn lời nhìn về phía Lâm Nhược Bạch: “Ngươi ăn nhiều như vậy còn chưa đủ à? Bạc của sư phụ ta không phải để ngươi xài như vậy, nữ tử phá gia này!”
Nếu Lâm Nhược Bạch có được ký ức của trước kia, nghe thấy Tiểu Mạch nói lời này, nhất định sẽ mở miệng đùa giỡn vài câu, nhưng hôm nay nàng chỉ bất mãn chu chu cái miệng nhỏ, trong đôi mắt sáng ngời chứa vẻ cầu xin, uất ức làm người ta đau lòng.
Lúc này trong tửu lầu có vài tên thị vệ đang ngồi, mấy tên đó nghe được lời Lâm Nhược Bạch nói, không khỏi nhìn nàng một cái.
“Tiểu nha đầu đó dáng dấp không tồi, nếu có thể mang về cho công tử, nói không chừng ngài ấy sẽ nâng chức cho chúng ta.”
Gần đây tinh thần Lăng Trần sa sút, suốt ngày cứ thẫn thờ, bây giờ bọn họ nhìn thấy thiếu nữ đáng yêu như vậy, có thể nào không đánh chủ ý tới nàng chứ?
Huống chi, công tử luôn thích loại tiểu cô nương thoạt nhìn thuần khiết vô hại thế kia.
Không phải Hạ Sơ cũng giống vậy sao?
“Ta lại cảm thấy vị cô nương bạch y kia còn đẹp hơn, nhân gian hiếm có tuyệt sắc như thế.”
“Đâu chỉ là nhân gian hiếm có? Tuyệt thế mỹ nhân như nàng, sợ là trên đời này không tồn tại đâu! Đáng tiếc chính là, trong ngực cô nương ấy ôm một đứa bé, chắc hẳn là nhi tử của nàng, nàng ta đã có con rồi, nhất định không có tấm thân thuần khiết, nữ nhân như vậy không xứng với công tử!”
“Ai,” một thị vệ khác có chút tiếc hận thở dài, “Không biết là ai có diễm phúc như vậy, cưới giai nhân tuyệt sắc bực này! Nếu tuyệt sắc thế kia mà để chúng ta dâng lên công tử thì có bao nhiêu tốt đẹp đây? Chẳng lẽ những nam nhân khác có thể so sánh với công tử nhà chúng ta sao?”
Mấy thị vệ Bắc Châu phủ này, bởi vì thân phận tương đối thấp kém nên trước kia chưa từng đi theo Lăng Trần đến Đông Châu phủ, cũng chưa từng đi tới Châu chủ phủ, bởi vậy, bọn họ mới làm ra một chuyện khiến mình hối hận đến suốt đời!
“Sư phụ,” Lâm Nhược Bạch ngượng ngùng xoắn xít nói, “Vừa rồi con đi ngang qua một nơi trên đường phố, ngửi thấy một mùi hương rất thơm, con có thể hay không……”
“Không thể!”
Tiểu Mạch không đợi Lâm Nhược Bạch nói hết lời, liền thay Vân Lạc Phong trả lời.
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Tiểu Mạch: “Ngươi đưa nàng ấy đi đi, ta còn có việc phải làm.”
“Được thôi.”
Tiểu Mạch bất đắc dĩ cúi đầu, vẻ mặt uể oải.
“Hỏa Hỏa, chúng ta đi.”
Ném xuống lời này, Vân Lạc Phong đứng lên, đi về phía ngoài tửu lầu.
Đã lâu rồi nàng chưa gặp Hồ Li, cũng không biết hắn với Vô như thế nào rồi, cho nên, nàng muốn nhân cơ hội này đi xem thử……
“Này!”
Nhìn thấy Vân Lạc Phong rời đi, ánh mắt Tiểu Mạch chuyển về phía Lâm Nhược Bạch, tức giận nói: “Ngươi muốn đi đâu, ta bồi ngươi đi.”
Lâm Nhược Bạch nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt, tò mò đánh giá thiếu niên đứng ở trước mặt mình.
Nàng cười rạng rỡ, vươn tay nhéo nhéo gương mặt của Tiểu Mạch, lại nhân lúc Tiểu Mạch không chú ý, nàng tiến đến trước mặt hắn, hôn chụt một cái lên trên gương mặt ngây ngô của hắn.
“Tiểu ca ca, ngươi thật là đẹp, ta thích ngươi.”
Đùng!
Giống như một tia sét đánh xuống, thân mình Tiểu Mạch cứng đờ, cả người đều ngây ngốc ở trong gió, dường như không thể tin được, nha đầu điên Lâm Nhược Bạch này lại dám hôn hắn……
=== =========
Hay.........