Editor: Kim Phượng
“Vân tướng quân, Vân cô nương." Gương mặt Cảnh Lâm như khóc tang: "Trước kia ta có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm hai vị, à không, còn có nhị gia của Vân gia! Ta đáng chết, cầu các ngươi buông tha ta đi, ta bảo đảm từ nay về sau sẽ biến mất hoàn toàn, sẽ không xuất hiện ở trước mặt các ngươi.”
“Hiện tại hối hận?” Vân Lạc Phong dương môi cười nhạt, “Ngươi không cảm thấy đã quá muộn sao?”
Nàng nện bước, chậm rãi đi đến trước mặt Cảnh Lâm.
Dù cho trên mặt thiếu nữ trước sau tươi cười, nhưng một nụ cười kia lại làm lòng Cảnh Lâm cảm giác được một trận lạnh lẽo, toàn thân đều nhịn không được run rẩy một chút.
“Vân đại tiểu thư, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, ngươi buông tha ta một cái mạng, sau này ta cũng không dám nữa.”
Cảnh Lâm hung hăng dập đầu, mặt lộ vẻ hoảng sợ, nghiễm nhiên đã không còn tư thái kiêu căng ngạo mạn ban đầu.
“Mười năm trước, gia gia của ta cũng cầu ngươi như thế này!" Vân Lạc Phong hơi hơi nâng cằm, trên cao nhìn xuống Cảnh Lâm quỳ gối ở trước mặt, “Mà ngươi, còn nhớ rõ đã từng nói những gì không?”
Thân mình Cảnh Lâm run lên, cả người đều run run, hai tròng mắt chứa đựng đầy sợ hãi, muốn tiếp tục mở miệng xin tha, yết hầu lại như là bị một bàn tay bóp lấy, không thể phát ra một chút thanh âm.
“Năm đó, ngươi đã nói với gia gia đang quỳ trên mặt đất khẩn cầu ngươi cứu nhị thúc một câu, dù gia gia dập đầu đến chết ở trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ không cứu hắn.”
Cảnh Lâm gắt gao cầm nắm tay, tình cảnh năm đó vẫn như cũ rõ ràng trước mắt, chỉ là hiện giờ nhân vật thay đổi, người dập đầu khẩn cầu kia biến thành hắn.
Đây thật đúng là báo ứng!
“Cảnh Lâm." Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc nhìn hắn một cái, “Nửa năm trước, gia gia từ biên quan trở về, ngươi và Thái tử tìm tới cửa, hiếp bức gia gia từ hôn, còn nói cả đời ta cũng không thể tu luyện!”
“Mà ta khi đó đã nói bằng thực lực của ngươi không thể chữa khỏi thân thể của ta.”
Vân Lạc Phong ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ Cảnh Lâm, làm thân thể hắn đều rùng mình.
“Vân đại tiểu thư, cầu ngươi……”
Ánh mắt Cảnh Lâm cầu xin, yết hầu có chút khô khốc, hắn thật vất vả nghẹn ra mấy chữ này, yết hầu căng thẳng, một bàn tay như ngọc chặt chẽ bóp lấy cổ hắn, tức khắc, một cổ cảm giác hít thở không thông truyền khắp trái tim hắn.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết! Ta sẽ chỉ để ngươi đến hậu viện làm bạn với phụ tử Cao Đồ!”
Trong mắt Cảnh Lâm trợn lên, một chữ còn chưa ra khỏi miệng, bàn tay Vân Lạc Phong liền hung hăng đánh lên ngực hắn, trong phút chốc, hắn cảm giác được âm thanh đan điền rách nát……
“Cao Đồ tin tưởng ngươi như thế, ngươi lại thấy tình thế không ổn mà sớm chạy trốn, tin tưởng hiện tại hắn rất muốn nhìn thấy ngươi, Khinh Yên, ném hắn vào hậu viện làm bạn với phụ tử Cao Đồ cho ta!”
“Dạ, tiểu thư.”
Khinh Yên hưng phấn đi đến bên cạnh Cảnh Lâm, dễ dàng nhắc thân mình của hắn lên, nhón mũi chân một chút, thả người nhảy về phía hậu viện.
……
Hậu viện, bên trong sân hẻo lánh nhất, cỏ dại che kín toàn bộ sân.
Giờ phút này, trong góc sân, thân mình Cao Lăng cuộn lại thành một đoàn, ánh mắt dại ra nghe động tĩnh bên ngoài.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng Vân gia canh giữ hắn thật chặt, mỗi lần không đợi hắn hành động thì người Vân gia đã phát hiện, đưa tới một trận cuồng tấu!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện của hai tiểu nha đầu.
“Tiểu Lục, đại tiểu thư của chúng ta thật sự rất là lợi hại! Vừa rồi cường giả của Y Thành tìm tới cửa, tiểu thư của chúng ta chỉ một chân đã đá bay hắn, quả thực soái ngây người, ta sắp mê đại tiểu thư rồi.”
Hay.........