QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

Vân Tiêu vừa dứt lời, trên không trung bỗng vang lên tiếng rồng ngâm thống khổ, tiếng gầm kia nghe có sự đau đớn lẫn bi thương, phẫn hận.

Tiếng rồng ngâm kia không biết tại sao lại làm thân thể Tiểu Trùng Trùng chấn động, Tiểu Trùng Trùng lập tức kéo tay áo Vân Lạc Phong: "Chủ mẫu, cứu nó, mau cứu nó với...."

Trên bầu trời xanh thẳm, mấy tên cường giả đang quay xung quanh một con cự long thủy tinh màu trắng, tay chúng cầm móc sắt cấm vào thân cự long, máu tươi theo vẩy rồng chảy ồ ạt rơi xuống như từng hạt mưa lớn.

"Grào....."

Cự long lại gầm lên một tiếng kêu bi phẫn, toàn bộ thiên địa cũng vì vậy mà rung chuyển, bầu trời trên cao như đáp lại tiếng gầm của cự long, sấm chớp xé rách hư không ầm ầm đánh xuống.

"Lần trước nó bị trọng thương như vậy mà vẫn có thể chạy trốn, chúng ta phải nhanh chóng bắt nó về, lỡ như để tộc Tổ Long phát hiện, vậy chúng ta nhất định không xong rồi!"

"Ha, con rồng này đúng là da dày thịt chắc, như vậy mà vẫn không chết! Trong ba tháng, liên tục bị buộc trích tinh huyết mà vẫn có thể chạy trốn."

Tinh huyết rồng cực kỳ trân quý, nếu bị mất một giọt, cần tịnh dưỡng mấy tháng mới hồi phục lại được.

Thế nhưng, đám người này lại buộc con cự long kia trích ra hơn mười bình tinh huyết nội trong ba tháng, đây chính là muốn mạng của nó.

Quan trọng nhất là, rồng trích tinh huyết sẽ phải chịu đau đớn như rút gân lấy tủy, nổi thống khổ ấy khó mà tưởng tượng được.

Cự long thủy tinh uốn éo thân thể khổng lồ của nó, cái đuôi mạnh mẽ quét qua đám người kia, lực của nó rất mạnh, chỉ quét đuôi một cái đã bức được đám người kia lui lại.

Nhân cơ hội này, cự long xoay người muốn chạy, nhưng rất nhanh thì đám người kia đã khôi phục đội hình đuổi theo nó, tam xoa kích trong tay bọn họ đánh mạnh vào đuôi cự long.

"GRÀO....."

Đau đớn kịch liệt khiến cả người cự long run lên, máu tươi phun đỏ cả không trung. Cự long không thể chống đỡ được nữa, cả người vô lực rơi xuống đất, cả một mảnh rừng nơi cự long rơi xuống đều bị san bằng.

Một giọt nước mắt lớn chảy ra từ khóe mắt cự long, biến thành một hạt châu rơi xuống nền đất.

Hai mắt cự long chứa đầy tuyệt vọng và không cam tâm, thân thể vì chịu quá nhiều thương tích mà không thể cử động được nữa.

Rốt cuộc..... Có thể chết rồi sao?

Thì ra, cái chết đối với cự long cũng là một hy vọng xa vời.

Cự long từ từ nhắm mắt lại, ngay thời điểm mí mắt cự long sắp khép kín, một bóng dáng trắng như tuyết chợt xuất hiện trước mắt nó. Bạch y phiêu phiêu tựa như tiên tử giáng trần, thần sắc nữ tử này rất dịu dàng, giọng nói cũng rất êm tai.

"Vân Tiêu, chàng giải quyết bọn chúng, ta trị thương cho con Tổ Long này trước đã."

Đây là câu nói cuối cùng cự long nghe được trước khi hôn mê.

Lúc ấy, cự long mới cảm giác được, nó quyết định kiên trì tới thời khắc cuối cùng là không sai.

Chỉ cần tâm lành, chắc chắn sẽ được trời phù hộ.

Sấm sét cũng biến mất sau khi cự long hôn mê, trả lại hoàng hôn cho bầu trời. Khi cự long tỉnh lại, một đứa bé trai với gương mặt vô cùng đáng yêu đang duỗi đầu mình tới trước mặt cự long, cười hì hì nói: "Đồng tộc, người tỉnh rồi?"

Đồng tộc?

Cự long như lọt vào sương mù, đứa bé này đang nói chuyện với nó sao?

Đúng rồi.....

Đột nhiên, hình như cự long sực nhớ ra gì đó, nó giật mình một cái rồi đưa mắt nhìn khắp bốn phía, khi nó nhìn thấy một nữ tử đang ngồi tĩnh tọa trên cây, nó mới thả lỏng trở lại.

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc