Edit: Sahara
Vân Tiêu không có trả lời câu hỏi của Diệp Cảnh Huyền.
Thậm chí, cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho ông ta.
Trong hai con ngươi sâu hút lãnh khốc của Vân Tiêu chỉ có bóng dáng của mỗi mình Vân Lạc Phong. Nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có một mình cô với lọt được vào mắt hắn.
"Ngươi là ai?" khuôn mặt của nam nhân mặc trường bào màu xanh đen trở nên ngưng trọng.
Không biết tại sao, nhưng tên tiểu tử lãnh khốc trước mặt cho hắn ta một loại cảm giác rất nguy hiểm.
Cái loại cảm giác này, giống như là có một bàn tay vươn ra từ địa ngục, muốn đem hắn ta kéo vào cái địa phương sâu không thấy đáy kia.
"Ngươi muốn giết nàng?"
Đôi mắt sâu thẳm của Vân Tiêu lúc này mới chuyển hướng về phía tên nam nhân mặc trường bào màu xanh đen kia, hơi nâng tay lên: "Kẻ vọng tưởng thương tổn nàng, đều đáng chết!"
Cho dù tên nam nhân trước mặt này chỉ là có ý nghĩ đó, vẫn còn chưa làm ra hành động gì, nhưng đối với Vân Tiêu mà nói, hắn không cách nào chịu đựng được có bất cứ kẻ nào muốn lấy mạng của Vân Lạc Phong!
Cho dù chỉ là một cái ý tưởng, cũng không được!
Diệp Cảnh Huyền vốn dĩ là muốn mở miệng chế nhạo một phen, rằng tên phế vật như Vân Tiêu cho mình là ai kia chứ? Còn dám kiêu ngạo cuồng vọng như thế? Hắn lấy năng lực gì để mà giết người?
Tuy nhiên, tiếng nói của Diệp Cảnh Huyền còn chưa kịp phát ra, thì đã bị một màn kế tiếp dọa cho choáng váng.
Chỉ thấy một cổ lực lượng cường hãn đột nhiên bộc phát, hơi thở lãnh khốc ầm ầm đánh tới, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Cùng lúc đó, nam nhân kia giống như là bị một thứ gì đó đâm xuyên qua, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, bước chân hắn ta lảo đảo, sau đó không hề báo trước mà đột ngột nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt là một mảnh trắng bệch.
"Thánh linh giả?"
Đôi mắt nam nhân kia dần dần hiện ra một đạo hoảng sợ: "Thánh Linh Giả, ngươi cư nhiên là Thánh Linh Giả?"
Giọng nói nam nhân kia mang theo sự bén nhọn, vang vọng khắp toàn bộ hậu cung này.
Sau khi nhìn thấy Vân Tiêu ra tay, Diệp Cảnh Huyền sớm đã bị dọa cho choáng váng, hiện giờ lại nghe thêm một câu như thế, ông ta dứt khoát quyết định hôn mê bất tỉnh....
So với người khác, thì tên nam nhân mặc trường bào màu xanh đen này lại càng hoảng sợ hơn.
Hắn ta đã đột phá đến cảnh giới Tôn Linh Giả cao giai, có thể trong vòng một chiêu mà đánh bại được hắn, nếu không phải Thánh Linh Giả thì là gì đây?
Ánh mắt Giang Mộng Dao lộ ra một mạc phức tạp, trừ trước đến nay, cô ta luôn cho rằng ở trong Thiên Vân Quốc này, mình chính là người ưu tú nhất trong số những người trẻ tuổi! Tuy nhiên, vừa mới xuất hiện một cái Vân Lạc Phong có thể trị khỏi bệnh cho hoàng hậu, hiện giờ lại xuất hiện thêm một tên Vân Tiêu có thực lực cường đại như thế kia....
Hai người này sinh ra là để đập nát tự tôn của cô ta, cũng làm cho nội tâm cô ta ghen ghét đến phát cuồng.
"Ha ha..." nam nhân kia cười lạnh hai tiếng, chống đỡ thân mình từ mặt đất bò dậy, bên trong đáy mắt hắn ta toàn là sự trào phúng: "Cẩu hoàng đế, ta thật không ngờ tới, ngươi còn có thể tìm được một người như vậy tới để cứu ngươi, thật sự là ông trời không có mắt mà! Một đôi cẩu nam nữ các ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, ai cũng có thể giết các ngươi! Rồi một ngày nào đó, nhất định sẽ có người thay trời hành đạo, loại trừ các ngươi!"
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống: "Đồng Quý Phi mưu hại hoàng hậu, tội đáng chết vạn lần! Trẫm bảo vệ hoàng hậu, chưa từng làm sai!"
"Nếu Đồng nhi thật sự muốn mưu hại hoàng hậu, vậy thì chứng minh là do hoàng hậu đáng chết!" nam nhân kia đã lâm vào trạng thái điên cuồng, hai mắt hắn ta đỏ bừng lên: "Ả cướp đi địa vị của Đồng nhi, đoạt đi tất cả vinh quang thuộc về Đồng nhi, vốn dĩ là đáng chết! Còn có cả ngươi, ngươi là một cẩu hoàng đế!"
Nam nhân kia đem tầm mắt chuyển lên người hoàng đế, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Có một nữ tử tốt như Đồng nhi mà ngươi lại không cần, cố tình đi sủng ái một ả đố phụ! Ngươi thân là hoàng đế, vốn là nên lâm hạnh phi tần trong hậu cung, tại sao ngươi lại đối xử với Đồng nhi như thế? Nếu không phải ngươi phụ lòng, Đồng nhi cũng sẽ không chết!"
Nhìn nam nhân kia điên cuồng như thế, hoàng đế thở dài một tiếng: "Chuyện này xác thật là trẫm đã sai!"
Nghe được lời này của hoàng đế, sắc mặt của nam nhân kia thật ra tốt hơn rất nhiều, ai ngờ hắn chưa vui được bao lâu thì hoàng đế lại nói tiếp: "Trẫm không nên nạp nhiều phi tử như vậy, chẳng những làm cho hoàng hậu thương tâm, mà còn hại nàng suýt chút mất luôn cả tánh mạng. Chờ sau khi xong chuyện này, trẫm sẽ giải tán hậu cung!"
Hay.........