Edit: Sahara
Quân lão gia tử nhìn Quân Huyễn ngã trên mặt đất một cái, rồi mới quay sang lạnh giọng phân phó với mọi người trong Quân gia.
"Các ngươi đưa nó xuống nghỉ ngơi, không quá nửa ngày nó sẽ tỉnh lại."
"Dạ, lão gia chủ!"
Mọi người đồng thanh đáp, nhưng khóe miệng thì lại không ngừng co giật.
Cuối cùng thì bọn họ cũng biết, tính cách này của tiểu thư là học từ đâu.
Không hổ là người mà lão gia chủ dạy dỗ, đều thuộc một dạng ngang ngược vô lý như nhau.
Đầu tiên là tiểu thư hạ thuốc mê với Dật Phi công tử, tiếp đó thì lão gia chủ càng trực tiếp hơn, ra tay đánh ngất đệ tử nhà mình.
Quân lão gia tử chậm rãi xoay người, rời khỏi Quân gia.
_____
Táng Thần Sơn.
Cấm địa sau núi.
Trong một cái hố sâu thật lớn, đập vào mắt người ta là ngọn lửa nóng đỏ rực đang cháy bừng bừng.
Vân Lạc Phong từ từ mở to hai mắt, nhìn vào lòng bàn tay mình, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
"Chẳng lẽ ta vẫn chưa chết?"
Đợi sau khi nàng phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện ra mình đang đứng trong một vòng bảo vệ, không một tia lửa nào có thể chạm đến người nàng.
"Chủ nhân, đây là tác dụng của ngọc bội mà Quân Phượng Linh cho tỷ. Nhưng mà cái vòng bảo vệ này chỉ có thể duy trì được trong một khoảng thời gian ngắn thôi. Trong khoảng thời gian ngắn đó, không một đòn công kích nào có thể đả thương được tỷ, nhưng một khi thời gian qua đi thì mọi thứ sẽ quay trở lại bình thường."
Ban đầu, Vân Lạc Phong chỉ nghĩ miếng ngọc bội kia chỉ có thể chặn được một đòn công kích, chứ không phải là tạo ra một vòng bảo vệ. Cho đến hiện tại, nàng mới biết, thì ra trong miếng ngọc bội được thiết kế một đạo phong ấn, khi gặp phải nguy hiểm, đạo phong ấn kia sẽ tự động giải trừ, tạo thành một vòng bảo hộ, bảo vệ nàng được an toàn.
"Tiểu Mạch, Bích Tiêu, hai người có cách nào giúp ta tạm thời tránh được Luân Hồi Hỏa không?" Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu rồi hỏi: "Chỉ cần tránh được Luân Hồi Hỏa, ta sẽ có cách đối phó con thủy long kia."
Bên ngoài vòng bảo hộ, thủy long đang trợn mắt nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong như hổ rình mồi. Trong mắt nó toàn là hung tàn, tham lam, còn có cả tức giận.
Đồ ăn đã dâng đến miệng còn bị vuột mất, dù là ai đi nữa cũng không thể nào vui vẻ nổi.
"Chủ nhân!" Tiếng nói thanh thúy của Bích Tiêu chậm rãi vang lên: "Cây sinh mệnh của ta có thể bảo vệ người, giúp người nội trong một khắc không bị Luân Hồi Hỏa đả thương. Nhưng người phải nhớ kỹ, người chỉ có thời gian một khắc, qua một khắc, ta cũng không còn cách nào giúp người."
Một khắc?
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Một khắc đã đủ rồi!"
Lúc này, vòng bảo hộ xung quanh nàng đang dần dần nhạt đi, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Ánh mắt thủy long mang theo sự hưng phấn, bởi vì nó cảm giác được, linh hồn của nữ nhân trước mắt sắp trở thành món ăn của nó.
Phóc!
Vòng bảo hộ bỗng vỡ ra như bọt khí, đột ngột tan biến, cùng lúc đó, một chùm tia sáng màu xanh lá nhanh chóng bao phủ cả người Vân Lạc Phong, đồng thời đẩy lui đi mấy ngọn lửa đang muốn cắn nuốt Vân Lạc Phong. Cảm giác mát lạnh phủ trùm toàn thân làm nàng thấy thoải mái vô cùng.
"Grào......"
Dù thủy long rất kinh ngạc khi thấy Luân Hồi Hỏa bị đẩy lùi, nhưng nó không chần chừ quá lâu, lập tức hồi thần rồi nhanh chóng tấn công Vân Lạc Phong.
Cái đuôi rồng lớn quất mạnh lên người Vân Lạc Phong, khiến nàng văng ngược ra xa, rồi nôn ra một ngụm máu, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
Vân Lạc Phong lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía thủy long có phần cảnh giác hơn.
"Ngươi chỉ là linh hồn của một con rồng, ta không tin ta lại không thu phục được ngươi."
Thủy long cảm nhận được sự khiêu khích của Vân Lạc Phong, càng thêm phẫn nộ, xích sắt trên người của nó vì rung động mà không ngừng phát ra âm thanh loảng xoảng, hai mắt nó dường như cũng đã chứa đầy lửa giận ngút trời.
Hay.........