Editor: Thảo Diệp
Thần sắc Vân Tiêu lãnh khốc, dời đôi mắt đen từ người lão giả đi quan sát cảnh vật xung quanh.
“Ngươi không cần nhìn, chúng ta đang ở đáy giếng, chẳng qua, sau khi ta rơi xuống cái giếng này, nhưng vẫn chưa đoán được nơi này có lối vào nào khác hay không,” lão giả cười tủm tỉm đưa thịt chim ưng nướng trong tay đến trước mặt Vân Tiêu, “Nhưng mà, ngươi muốn đi khỏi chỗ này cũng không có cách nào khác, ta tới chỗ này cũng đã được vài tháng.”
Vân Tiêu nhìn lão giả đang đưa chân ưng nướng, không dao động, trong mắt hắn mang theo sự xa cách ngàn dặm. Ngoài lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không có chút cảm xúc nào.
Có lẽ là đã lâu không nhìn thấy người nào, sau khi lão giả nhìn thấy Vân Tiêu không có tí biểu cảm nào thì cũng không tức giận. Hắn lấy ứng nướng lại, cắn một miếng, bất giác nhíu mày: “Ở dưới đáy giếng này không có gia vị để thêm vào, làm ta cảm thất thật vô vị.”
Cho dù ở cảnh giới này bọn họ có thể đem linh khí trời đất trở thành thức ăn, cũng không cần dùng bữa, nhưng mà, đối với một lão nhân mà nói, một ngày không ăn sẽ có cảm giác cả người không thoải mái.
Tầm mắt của Vân Tiêu tầm mắt, cuối cùng cũng dừng trên đùi hỏa ưng trong tay lão giả, lãnh khốc hỏi: “Hỏa ưng ở đâu ra?”
“Đương nhiên là bắt được.”
Lão giả cười một tiếng, vậy không phải vô nghĩa sao?
Vân Tiêu trầm mặc, hắn ngẩng đầu, nhìn lớp sương mù dày đặc giữa không trung...
Không trung ban đầu vốn mang màu xanh thẳm, lúc này bị một tầng sương mù xám xịt bao phủ, âm khí nặng nề, có cảm giác rằng ở trong không trung đó có cái gì rất mạnh mẽ tồn tại, trấn thủ cái giếng cạn này.
“Chủ nhân...”
Một con sâu nhỏ từ phía sau Vân Tiêu ngóc ra, nó lắc lắc thân thể to tròn của mình, chậm rì rì bò xuống dưới.
Lão nhân liếc mắt một cái thì thấy con sâu nhỏ này còn đẹp hơn cả thủy tinh, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Không biết có phải bị ảo giác hay không, tóm lại hắn cảm thấy... thực lực của con sâu này không đơn giản.
“Cách ra khỏi đây?” Vân Tiêu rũ mắt nhìn sâu nhỏ, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính.
Cũng may Tiểu Trùng Trùng không phải mẫu long, nếu không, lỗ tai nó cũng phải mang thai...
“Chủ nhân, giếng này chỉ có thể vào không thể ra, trấn thủ đáy giếng chính là một con linh thú tương đối mạnh, mọi người rơi xuống đáy giếng này đều làm đồ ăn cho nó...” Tiểu Trùng Trùng ít nhiều gì cúng sống ở Tàng Thần Sơn nhiều năm như vậy, đối với Tàng Thần Sơn này thật sự cực kì hiểu biết, “Hiện tại nó không ăn mọi người là bởi vì nó chưa đói bụng, nếu nó đói bụng, chỉ sợ...”
Không cần Tiểu Trùng Trùng nói tiếp, Vân Tiêu cùng lão giả đã biết nó sẽ nói gì tiếp theo.
Vân Tiêu mặt không đổi sắc: “Dẫn đường.”
Dẫn đường?
Lão giả kỳ quái nhìn về phía Vân Tiêu, không rõ lời này của hắn là có ý gì.
Chỉ là, tính tình Vân Tiêu tương đối lãnh khốc, liền lời nói đều là giản ngôn ý hãi, có thể nói ít đi một chữ, hắn nhất định sẽ không nói.
Tiểu Trùng Trùng cười ha hả: “Bị người phát hiện, không sai, năm đó lúc ta tới Tàng Thần Sơn, cũng không cẩn thận rớt vào bẫy này, thấy thấy linh thú trấn thủ đáy giếng, nói thật, cho dù năm đó ta ở thời kì đỉnh phong cũng không phải đối thủ của con linh thú này...”
Bị giam giữ nhiều năm, thực lực của Tiểu Trùng Trùng đã giảm xuống không ít.
Nhưng nó thời đỉnh phong năm đó phải mạnh đến mức độ nào?
Nhưng mặc dù là nó ngay lúc đó thì cũng không phải là đối thủ của con linh thú này.
Như thế có thể thấy được, linh thú này mạnh thế nào...
Lão giả nghe được câu này, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nếu con sâu nhỏ này đã từng vào nhầm bẫy, hiện tại vẫn có thể sống tốt, có phải có thể chứng minh ~ nó có cách đi khỏi hay không?
Suy nghĩ của lão giả cũng không sai, Tiểu Trùng Trùng thật sự có cách đi khỏi, chỉ là cách kia...
Hay.........