Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lăng Dao hơi rũ mắt xuống, siết chặt nắm tay.
“Bây giờ nàng ta đi theo tên phế vật kia về Tiêu gia, lại còn ở trong sân của tên phế vật đó! Con nghi ngờ nàng ta ở cùng hắn chỉ là kế sách tạm thời vì muốn bước vào Tiêu gia trước một bước, thuận tiện tiếp cận Ngọc Thanh ca ca."
Nghe Lăng Dao nói vậy, sắc mặt Lâm Duyệt ngày càng trầm xuống, bất thình lình, bà ta đứng dậy, ánh mắt lộ ra cái nhìn lạnh lẽo: "Đi, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm ả!"
Nữ nhân này dám to gan lớn mật như thế, vọng tưởng người mình không nên vọng tưởng.
Bà ta tuyệt đối không chịu được loại chuyện này xảy ra.
Trong Đông viện yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng chim nhỏ hót véo von.
Vân Lạc Phong lười biếng dựa người vào ngưỡng cửa, hai tay khoanh trước ngực, liếc nhìn sương phòng đơn thuần trước mặt, ánh mắt nàng dần chuyển sang nam nhân lãnh khốc đứng bên cạnh.
“Vân Tiêu, ta muốn biết, rốt cuộc Tiêu gia đã dùng thứ gì để khống chế ngươi?"
Vân Tiêu im lặng một lát, đôi mắt đen có mấy phần thâm thúy: "Mỗi người trong Tiêu gia, kể từ lúc được sinh ra phải tự giao nộp một phần sức mạnh linh hồn của mình! Sức mạnh linh hồn ấy bị phong ấn trong một tấm ngọc bài, nếu như ngọc bài bị tổn hại, nhẹ thì ta trở thành kẻ ngốc, nặng thì phải chết!"
Linh hồn bị thương sẽ không dễ dàng bổ cứu*, nhất là hắn! Một phần sức mạnh linh hồn của hắn vẫn đang bị Tiêu gia nắm giữ.
*Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng
Nếu chỉ bị nắm giữ một phần sức mạnh linh hồn thì cũng không nguy hiểm như vậy, quan trọng là tấm ngọc bài phong ấn sức mạnh linh hồn ấy lại được chế tác từ vật phẩm đặc thù, một khi nắm giữ ngọc bài ấy chẳng khác nào nắm giữ tính mạng của người ta!
Nếu ngươi muốn hắn chết, hắn tuyệt đối không có cách nào sống hơn năm canh giờ!
Đây là lý do vì sao những năm gần đây Vân Tiêu không ra tay với Tiêu gia.
“Ngươi có biết ngọc bài kia được đặt ở đâu không?" Vân Lạc Phong khẽ cau mày và hỏi.
Vân Tiêu mấp máy môi mỏng, nhìn sang thiếu nữ đang nhíu chặt ấn đường: "Tạm thời vẫn chưa rõ lắm, ta còn đang điều tra vị trí giấu ngọc bài đó, đợi đến khi lấy được ngọc bài rồi, ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một kẻ nào thuộc Tiêu gia!"
Đặc biệt là nữ nhân đã ném hắn vào Vô Hồi Chi Sâm! (rừng rậm không có đường về)
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong khẽ nắm lấy tay hắn, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn: “Ta sẽ giúp ngươi.”
Nửa năm qua, Vân Tiêu trợ giúp nàng quá nhiều, lúc này đây, đến lượt nàng trợ giúp hắn...
Lời nói của thiếu nữ khiến ánh mắt lãnh khốc của nam nhân dần dần biến đổi, hắn định mở miệng nói chuyện, một tràng tiếng bước chân bỗng truyền từ ngoài sân vào, sau khi nghe thấy tiếng bước chân ấy, hắn lại nhăn mày, vẻ mặt trở nên lãnh khốc như cũ.
Chỉ trong chốc lát, bóng dáng Lâm Duyệt đã xuất hiện trong sân, khuôn mặt tuyệt đẹp của bà ta bị phủ bởi một lớp sương lạnh, ánh mắt phẫn bộ nhìn xuyên qua Vân Tiêu rồi rơi vào người Vân Lạc Phong.
“Ngươi chính là ả nữ nhân vọng tưởng đến bên cạnh con ta à?"
Lâm Duyệt cười lạnh một tiếng, khẽ hất cằm, lên mặt nạt người: "Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi còn trẻ tuổi, sao lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy chứ? Ta biết ngươi cùng lắm là nhìn trúng quyền thế và tài sản của Tiêu gia, như vậy đi, ta cho ngươi một trăm vạn lượng, ngươi rời khỏi Tiêu gia ngay lập tức!"
Vân Lạc Phong nhướng mày theo kiểu gian tà, nàng chuyển sang nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh, nhếch khóe môi: "Ngươi có thêm một bà nương hồi nào vậy?"
Ánh mắt lãnh khốc của nam nhân nhìn lướt qua Lâm Duyệt, hắn quay đầu, đôi mắt đen nhìn sâu vào Vân Lạc Phong: "Ta không quen bà ta."
Cuộc nói chuyện giữa hai người suýt chút nữa làm Lâm Duyệt tức điên, đôi mắt rắn độc của bà ta nhìn chằm chằm quấn lấy Vân Lạc Phong, nói rất lạnh lùng: "Tiểu nha đầu, ngươi đừng hòng bày đặt ra vẻ không hiểu, ngươi biết người mà ta đang nói chính là Tiêu Ngọc Thanh!"
Hay.........