Edit: Sahara
"Hửm?"
Vân Lạc Phong dường như cảm nhận được cái gì đó, ánh mắt hơi kinh ngạc: "Tâm trận của ảo cảnh này, chính là Mặc Thiên Thành? Tuyệt Thiên lại lấy bản thân Mặc Thiên Thành làm tâm trận? Tạo ra ảo cảnh này?"
Nếu như Mặc Thiên Thành chết, vậy khẳng định bọn họ sẽ vĩnh viễn bị lưu lại ảo cảnh này.
"Bây giờ ngươi cứu Mặc Thiên Thành, thì thế nào cũng sẽ có ngày hắn nhận ra ngươi là kẻ giả mạo, ngươi xác định muốn cứu hắn?"
Cơ Cửu Thiên phát hiện ra suy nghĩ của Vân Lạc Phong, trầm giọng hỏi.
Vân Lạc Phong trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu như lưu tên Mặc Thiên Thành này lại bên người, chính là đang giữ một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, về sau chính là một nguy hiểm cực kỳ lớn trong cuộc sống của nàng.
Nhưng mà....
Vân Lạc Phong hơi hơi ngẩng đầu: "Mặc Thiên Thành không thể chết, ta cũng không thể lưu lại nơi này!"
"Được!" Cơ Cửu Thiên cong môi cười: "Bất luận ngươi muốn làm gì, bổn tọa đều sẽ ủng hộ quyết định của ngươi!"
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong không hề chần chừ, nàng đặt cánh tay lên lưng Mặc Thiên Thành, vận chuyển linh lực đến miệng vết thương của hắn ta.
Cũng may là có cây hoa cúc lớn của Tiểu Thụ không ngừng cung cấp linh lực cho không gian thần điển, cho nên linh lực mà nàng có thể sử dụng được rất rất nhiều.
Dù là như thế, nhưng thời điểm cứu Mặc Thiên Thành, nàng cũng không có dụng tâm như lúc cứu Vân Tiêu, chỉ cần kéo cái mạng hắn trở về là đủ.
Nửa ngày sau, hàng mi của thiếu niên đang năm trên đất run lên, hắn chậm rãi mở hai mắt ra.
Lọt vào tầm mắt, là một dung nhan tuyệt mỹ, dung mạo của thiếu nữ tuyệt thế vô song, một đầu tóc đen nhẹ bay trong gió, đôi mắt đen nhánh lộ ra tia sáng thanh thúy u ám.
"Ngươi không sao chứ?"
Mặc Thiên Thành hơi hơi nhấp môi mỏng: "Tại sao ngươi lại cứu ta?"
"Nếu như ngươi chết, ta và Cơ Cửu Thiên vĩnh viễn sẽ bị lưu lại ảo cảnh này, không cách nào thoát ra ngoài!"
Lúc này, Vân Lạc Phong hoàn toàn không che giấu, đem mục đích mà mình cứu Mặc Thiên Thành nói ra.
Mặc Thiên Thành rũ mi, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một nụ cười khổ.
"Ta đã biết mà! Ngươi không thể nào quan tâm đến ta! Ngươi chỉ cảm thấy ta ghê tởm, làm sao lại để ý đến sinh tử của ta?"
Vân Lạc Phong ném mạnh Mặc Thiên Thành xuống đất, đau đớn trên lưng làm Mặc Thiên Thành hừ lên một tiếng, hai mày tú khí nhíu chặt, hiển nhiên là có chút khó chịu đối với thái độ của Vân Lạc Phong.
"Ta đối với ngươi, cũng không giống như Tuyệt Thiên từng đối với ngươi, có quá nhiều tình cảm, cho nên, ta xác thật là không để ý đến sinh tử của ngươi!" thiếu nữ khẽ nâng mặt lên, giọng điệu bình thản, nói: "Cho dù vừa rồi ngươi vì cứu ta mà bị thương, nhưng ta cũng không quên việc ngươi muốn giết ta cùng Cơ Cửu Thiên, ngươi cảm thấy, ta nên nhân từ hay quan tâm đến kẻ địch của mình?"
Thân mình Mặc Thiên Thành run lên, hắn cúi đầu, dù nàng không phải là Tuyệt Thiên của ngàn năm trước, nhưng nàng vẫn chán ghét hắn như cũ.
"Tuy nhiên....." Vân Lạc Phong dừng lại một chút: "Năm đó, Tuyệt Thiên đem ngươi nhốt tại địa phương này, xác thực là vì suy nghĩ cho sinh mạng của ngươi, lời Cơ Cửu Thiên nói cũng không phải là giả dối."
"Ngươi muốn nói...." Mặc Thiên Thành cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Năm đó ngươi không có chán ghét ta?"
Nhìn biểu tình vui sướng trong mắt thiếu niên, trong lòng Vân Lạc Phong chung quy vẫn sinh ra một chút không đành lòng.
"Tuyệt Thiên là Tuyệt Thiên, ta là ta!"
Nhưng mà, cuối cùng thì nàng cũng không phải là Tuyệt Thiên, đối với Mặc Thiên Thành, nàng không có bao nhiêu tình nghĩa.
"Ta biết!" Mặc Thiên Thành cười chua xót: "Hiện tại ngươi không còn là Tuyệt Thiên trước kia, thực lực của ngươi không mạnh bằng hắn, ngay cả giới tính cũng biến hóa thành nữ tử, đối với ngươi, ta cũng không còn cảm giác quen thuộc...."
=== ====== ====== ====== ===
Hay.........