Edit: Sahara
Khuôn mặt của Long Nguyên vì tức giận mà xanh mét một mảnh, gân xanh nổi đầy trên trán, bàn tay nắm chặt lại thành quyền kêu lên răng rắc.
"Vân Lạc Phong, hy vọng ở trận tỷ thí tiếp theo, ngươi cũng vẫn giữ được sự tự tin này của mình."
Cuối cùng, tất cả lửa giận đều biến thành một lời cảnh cáo, Long Nguyên đứng dậy hừ một tiếng, sau đó liền phất tay áo rời đi!
Lăng Quý Phi âm độc mà nhìn Vân Lạc Phong, sau đó cũng theo sát gót Long Nguyên rời khỏi hội trường.
"Vân cô nương!"
Thanh Mộc nhìn Long Nguyên cùng Lăng Quý Phi đã đi xa, hai mày nhíu chặt, sau đó chợt quay về phía Vân Lạc Phong mà nói: "Trận tỷ thí thứ hai sẽ cử hành vào lúc chính ngọ*, cô nương cứ trở về nghỉ ngơi một lúc, đợi đến thời gian thi đấu rồi mới đến tham gia tỷ thí cũng được!"
(*chính ngọ: giữa trưa, giờ ngọ là khoảng 11h, chính ngọ là giữa giờ ngọ, tầm khoảng 12h)
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, chậm rãi đi về phía mấy người Lâm Nhược Bạch, cong môi cười, nói: "Chúng ta đi thôi!"
______
Hoàng cung nội viện, cực kỳ an tĩnh.
Vân Lạc Phong vừa mới bước đến cửa cung, thì bỗng nhiên có một người cung nữ tiến đến cản đường của cô, thái độ vô cảm nói: "Quý Phi của chúng ta kêu ngươi qua đó một chuyến!"
Cung nữ kia dùng chữ kêu, mà không phải là mời, sự cường thế trong lời nói đã quá rõ ràng.
Đầu Vân Lạc Phong ngẩng cũng chẳng thèm ngẩng lên một chút nào: "Không có hứng thú!"
"Ngươi....." cung nữ kia vô cùng phẫn nộ, chỉ thẳng vào Vân Lạc Phong: "Ngươi thật là không biết tốt xấu! Quý Phi của chúng ta thân phận tôn quý đến nhường nào, người muốn gặp ngươi, đó chính là phúc phận của ngươi! Ngươi đừng có mà rượu mời không uống!"
Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, giương mắt nhìn ả cung nữ đang chắn đường mình.
"Ả muốn gặp ta, thì tự mình tới! Ta không có hứng thú đi gặp ả!"
"To gan!"
Cung nữ kia gầm lên một tiếng, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ.
Roạt...
Tuy nhiên, cung nữ kia vừa gầm một tiếng xong thì tất cả những người phía sau Vân Lạc Phong đều rút vũ khí của mình ra, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào ả cung nữ kia.
Người của quân đoàn là do một tay Vân Thanh Nhã huấn luyện ra, vì vậy mà trên người của mỗi một người trong quân đoàn đều khó tránh khỏi mang theo một chút khí thế mạnh mẽ cương liệt, cũng chính cổ khí thế này đã dọa cho cung nữ kia kinh hãi mà lùi lại về phía sau, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Vân Lạc Phong, nơi này là Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta!" hô hấp của cung nữ kia lúc này hơi có chút khó khăn, nhưng vẫn cắn răng mà nói: "Nếu ngươi không muốn đắc tội với Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta thì mau bảo người của ngươi thu hồi vũ khí lại, sau đó theo ta đi gặp Quý Phi nương nương ngay lập tức!"
Vân Lạc Phong cười, nụ cười kia tựa như ác ma đến từ nơi sâu thẳm của địa ngục, làm người ta không rét mà run.
Nhìn Vân Lạc Phong tiến gần về phía mình, đôi mắt của cung nữ kia trầm xuống, vừa định hạ lệnh cho những thủ vệ canh giữ ở chỗ tối động thủ, thì đúng vào lúc này, giọng nói tà khí mà lười biếng của Vân Lạc Phong lại đột ngột vang lên.
"Người của ta, xưa nay đều là như vậy!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cong khóe môi của mình, ý cười trong mắt càng sâu hơn, trong đôi con ngươi đen nhánh cơ hồ có ánh sáng nguy hiểm lập lòe: "Ta vẫn là câu nói đó, nếu Lăng Quý Phi muốn gặp ta, thì tự mình đến cửa bái phỏng, nói không chừng tâm tình của ta tốt, sẽ nhính chút thời gian mà tiếp đãi ả! Còn nếu có ý nghĩ muốn cưỡng bức ta, thì Vân Lạc Phong ta cho dù phải cá chết lưới rách cũng sẽ không khuất phục cường quyền!"
Cung nữ kia ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên mà nhìn người thiếu nữ tràn đầy tự tin cuồng vọng kiêu ngạo trước mặt, sau đó lại nuốt khan một ngụm nước miếng thật mạnh.
Vân Lạc Phong lại lần nữa mỉm cười: "Hơn nữa..... Người như ta một khi điên lên thì chính là một con chó điên! Lăng Quý Phi nếu như không sợ chết thì cứ tự nhiên tới trêu chọc ta! Cho dù ta có hồn phi phách tán thì cũng sẽ cắn cho ả bán thân bất toại trước!"
Đối với tính cách của Vân Lạc Phong, không ai tại đây có thể hiểu rõ hơn người của Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn.
Tiểu thư xác thật là một kẻ điên!
Còn là một kẻ điên vĩnh viễn cũng sẽ không để bản thân của mình chịu thiệt thòi!
Tiểu thư chính là loại người cho dù bản thân mình sắp chết đến nơi, thì cũng sẽ liều mạng phế đi một cánh tay của đối phương*.
(*ám chỉ lại chuyện Vân Lạc Phong đến Lưu Kim Quốc, rồi đánh với ông già ra vẻ hiền từ gì gì đó đòi nhận Vân Lạc Phong làm đệ tử của Bạch gia, lúc ấy Vân Lạc Phong bị đánh bị thương rất nặng nhưng vẫn phóng ngân châm tẩm độc, bức cho ông già đó phải tự chặt một tay của mình)
Trêu chọc tiểu thư, chẳng khác gì trêu chọc vào ác ma, mà còn là một ác ma điên cuồng!
Cung nữ kia rõ ràng đã bị những lời này của Vân Lạc Phong làm cho khiếp đảm, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cho đến khi Vân Lạc Phong dẫn theo chúng thuộc hạ của mình đi lướt qua người của cô ta, cô ta vẫn còn chưa thể phản ứng lại....
Hay.........