Edit: Sahara
Thiên Vân Quốc.
Ngoài cửa thành, hai gã thị vệ gác thành đang đứng bất động như núi ở hai bên cổng thành, một tên thị vệ khác thì đang bận rộn kiểm tra ấn giám của những người dân ra ra vào vào cổng thành.
Ấn giám này đại biểu cho thân phận và thế lực của người đó trong Thiên Vân Quốc, tránh việc địch quốc phái nội gián trà trộn vào.
Diệp Cảnh Thần ghìm cương ngựa, dừng lại ở trước cổng thành, mấy tên thị vệ kia rõ ràng là có biết Diệp Cảnh Thần, cho nên sau khi nhìn thấy ông thì liền ngẩn người cả ra.
"Chuyện này.... Diệp đại thiếu gia, thiếu chủ Diệp gia đã có lời căn dặn, không có mệnh lệnh của ngài ấy thì không được phép cho Diệp đại thiếu gia vào thành!"
Diệp gia thân là đệ nhất thế gia ở Thiên Vân Quốc, lời nói của Diệp Cảnh Huyền tự nhiên là cũng có trọng lượng đối với các tướng sĩ canh giữ cổng thành, cho nên, nếu không có mệnh lệnh của Diệp Cảnh Huyền, bọn thị vệ quả thật là không dám tự ý để cho Diệp Cảnh Thần vào thành.
Khuôn mặt Diệp Cảnh Thần dần dần tối sầm lại, lạnh giọng nói: "ta tốt xấu gì cũng là người của Diệp gia! Các ngươi lại dám chặn ta ngoài cửa thế này, thế các ngươi đã từng hỏi qua ý kiến của gia chủ Diệp gia chưa hả?"
Một tên thị vệ bỗng cất tiếng nhạo báng: "Diệp đại thiếu gia, toàn bộ người của Thiên Vân Quốc có ai mà không biết rằng ngươi đã bị trục xuất khỏi Diệp gia? Cho nên, ngươi đã không còn là người của Diệp gia nữa rồi, chúng ta đương nhiên là có quyền cự tuyệt không cho ngươi vào thành!"
Diệp Cảnh Thần hơi hơi nheo hai mắt lại, cười lạnh một tiếng: "đây chỉ là quyết định của các trưởng lão, không phải là mệnh lệnh của phụ thân ta! Trước khi ông ấy chính miệng trục xuất ta, thì ta vẫn là người của Diệp gia!"
Sắc mặt của tên thị vệ kia rõ ràng là đã có chút khó coi, tuy nhiên, ngay thời điểm mà hắn ta muốn tiếp tục châm biếm, thì đột nhiên từ nơi xa xa không ngừng truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, bụi bay mịt mù.
Tức khắc, ánh mắt của mọi người đều nhất tề nhìn về phía truyền tới tiếng vó ngựa kia.
Xa xa, trên lưng ngựa, một nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ đang vung roi thúc ngựa mà đến, nét đẹp của nữ tử này không phải là nét đẹp của sự ôn nhu hiền hòa, ngược lại có một chút phong thái của võ tướng.
Một thân tử y, phi ngựa nhanh mà tới, khi đã đến gần với cổng thành, nữ tử kia mới vội ghìm cương dừng lại.
(*tử: màu tím)
Cùng lúc đó, những tên thị vệ theo sau nữ tử kia cũng vội vàng dừng lại, bọn họ giống như là một tòa Thái Sơn, bảo vệ phía sau nữ tử kia.
Ngay lúc nhìn thấy diện mạo của nữ tử tử y kia, hô hấp của Diệp Cảnh Thần đột nhiên trở nên căng thẳng, gắt gao siết chặt lấy dây cương trong tay.
Đệ nhất mỹ nữ Thiên Vân Quốc, Giang Mộng Dao! Đồng thời cũng là đệ nhất thiên tài của hoàng thành Thiên Vân Quốc, là mục tiêu tranh đoạt của biết bao nhiêu nam nhân tài tuấn.
Nhưng hiện tại, đệ nhất mỹ nữ đã lựa chọn Diệp Thiên Vấn của Diệp gia, điều này cũng trở thành cái vốn để Diệp Cảnh Huyền khoe khoang.
"Diệp Cảnh Thần, không ngờ các ngươi lại còn dám trở về hoàng thành!" khóe môi Giang Mộng Dao gợi lên một độ cong, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào phu thê Diệp Cảnh Thần: "năm đó, ngươi từ chối hoàng cô của ta, lựa chọn ở cùng với nữ nhân này, hừ, hiện giờ hối hận rồi chứ?"
Đối với sự chất vấn của Giang Mộng Dao, Diệp Cảnh Thần chỉ lạnh lùng mà cười, đáp lại bằng ngữ khí kiên định bất di bất dịch*.
(*bất di bất dịch: không gì lay chuyển được, không thay đổi)
"Đối với Diệp Cảnh Thần ta, Quân nhi mới là thê tử mà ta một lòng yêu thương muốn cùng chung sống cả đời, những người khác vốn không thể nào so sánh với nàng ấy được!"
Phò mã gia của Thiên Vân Quốc thì sao chứ?
Diệp Cảnh Thần ông chẳng thèm khát cái vị trí này!
Cả đời này, người có thể khiến ông động lòng, chỉ có một mình Quân Phượng Linh, không hơn.
"Tốt! Hy vọng về sau ngươi vẫn còn đủ dũng khí để tiếp tục nói những lời này!" Giang Mộng Dao cười lạnh một tiếng rồi nhìn về phía thị vệ gác cổng thành: "nếu bọn chúng đã về thì cứ cho bọn chúng vào thành đi! Ta thật muốn xem thử, chúng có bản lĩnh gì để gây sóng gió trong hoàng thành này!"
"Tra!"
Sau khi ném lại những lời này, Giang Mộng Dao liền vung roi ngựa lên, trước khi đi còn không quên bỏ lại thêm một câu châm biếm.
"Diệp Cảnh Thần, Quân Phượng Linh, các ngươi nên biết ơn ta đi! Không có ta, các ngươi ngay cả tư cách bước vào hoàng thành cũng không có!"
Hay.........