QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Quỳnh Lê.

Vô Ngôn trầm mặc.

Hắn tựa hồ như tự hỏi, thật lâu sau mới phảng phất hạ quyết định, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vân Lạc Phong.

“Chuyện này, ta muốn đơn phương nói riêng với ngươi.”

“Phong nhi!”

Vừa nghe lời này, trái tim Ninh Hân căng thẳng, ánh mắt nhìn Vô Ngôn tràn ngập cảnh giác, sợ đối phương sẽ gây bất lợi cho Vân Lạc Phong.

Ngược lại khóe môi Vân Lạc Phong giơ lên một nụ cười: “Nhị thẩm, ngươi mang nghững người khác đi ra ngoài trước, ta ở lại nói chuyện cùng hắn.”

Ninh Hân có chút chần chờ, nhưng cuối cùng nàng lựa chọn tin tưởng Vân Lạc Phong.

“Thủy nhi, chúng ta đi ra ngoài, đừng quấy rầy đến đường tỷ ngươi……”, nói xong nàng quét ánh mắt đảo qua những hài đồng, “Hiện tại các ngươi được tự do, ta sẽ phái người Diệp gia đem các ngươi đưa về nhà.”

Dứt lời, ánh mắt  nàng sắt bén bắn về phía hai gã đạo tặc.

“Các ngươi dám can đảm bắt cóc nữ nhi của ta, vì thế nhất định phải trả giá đắt!”

Bá!

Chỉ trong nháy mắt, hai đầu linh thú từ hư không đáp xuống, dừng ở trước mặt Ninh Hân.

“Đem hai người này mang lên, toàn bộ áp tải về Diệp gia xử lý!”

Sau khi giải quyết xong cho mọi người, Ninh Hân mới cất bước đi ra cửa phòng, đem không gian này để lại cho Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm: “Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết thân phận của ngươi.”

“Thân phận của ta không thể nói cho bất cứ kẻ nào,” Vô Ngôn ngẩng đầu, trong tròng mắt đen nhánh lộ ra kiên định, “Nhưng ta hy vọng ngươi có thể thu nhận ta, ta khẳng định sẽ trợ giúp ngươi trong tương lai!”

“Trợ giúp?” Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, “Thân thể của ngươi bị người khác hạ cấm chế, ngươi có thể trợ giúp ta như thế nào?”

Sắc mặt thiếu niên cứng đờ, hắn hiển nhiên đã sớm dự đoán được tình trạng trong cơ thể của chính mình nhất định không thể gạt được Vân Lạc Phong.

“Ta tin tưởng ngươi có biện pháp giúp ta giải trừ cấm chế.”

“Lý do, hãy cho ta một cái lý do? Hoặc là nói, ta có lợi ích gì từ việc giúp đỡ ngươi?”

Không có chỗ tốt, Vân Lạc Phong trước nay đều không làm.

“Phịch!”

Vô Ngôn bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, biểu tình cung kính: “Ta không có đồ vật gì có thể cho ngươi, duy nhất chỉ có mệnh này có thể cho ngươi! Nếu ngươi nguyện ý đáp ứng ta, từ nay về sau số mệnh của ta thuộc về ngươi!”

“Tốt, ta đồng ý.”

Thanh âm tà khí của nữ tữ phảng phất giống như một trận gió nhẹ, hoàn toàn đi vào tai Vô Ngôn.

Vô Ngôn trừng lớn đôi mắt, có chút không dám tin nhìn bạch y nữ tử.

Nàng đáp ứng rồi?

Vì cái gì?

Thế nhân toàn nói, Vân Lạc Phong tàn nhẫn độc ác, lãnh huyết, mất nhân tính, vì sao nàng không hỏi nguyên nhân cùng với thân phận của hắn, liền đáp ứng yêu cầu rồi?

Như thế này quá không hợp với lẽ thường.

Nghĩ đến đây, nhưng thật ra trong lòng Vô Ngôn có chút thấp thỏm bất an: “Ngươi không tiếp tục truy vấn thân phận của ta sao?”

“Ngươi không nói, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, chỉ có điều ta luôn tin tưởng trực giác của chính mình.”

Trực giác của nàng từ trước đến nay luôn đúng.

Giống như ngày trước nhặt được một tiểu nam hài là Vô, trực giác liền nói cho nàng là tiểu nam hài này nhất định có vấn đề!

“Cảm ơn.”

Thanh âm Vô Ngôn có chút khô khốc: “Hiện tại ta không thể nói thân phận của mình cho ngươi, chờ đúng thời điểm ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ta có thể đảm bảo cả đời này, ta hoàn toàn sẽ không phản bội ngươi.”

Ánh mắt thiếu niên một mảnh sáng ngời, sáng đến mức giống như mặt trời làm ngươi ta phải lóa mắt.

“Bây giờ ta còn có việc, không thể mang ngươi theo trên người, hiện giờ ta cho ngươi nhiệm vụ là lưu tại Diệp gia, làm bạn với Thủy nhi đến khi nàng trưởng thành.”

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc