THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



“Vu cổ, để trong băng huyền cầm, trên con rối vu vổ có viết tên Hoàng thượng và sinh thần bát tự, còn có một miếng vải long bào và vài cọng tóc.


“Dùng con rối vu cổ để nguyền rủa phụ hoàng, bọn họ đây là muốn dồn ép ta chết sao?” Trán Thái tử thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, trong mắt lóe lên vẻ kinh hoàng, ngay sau đó liền tức giận, tay phải nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay trắng bệch, Thái tử cố ngăn lửa giận trong lòng.

May, may mà bị Phượng Khương Trần phát hiện ra, nếu con rối vu cổ kia rơi ra từ trong Băng Huyền thì cái gì cũng không cần tra xét, hắn chết chắc.


Hoàng thượng hận nhất những chuyện dơ bẩn này, đây là tội mưu sát Hoàng thượng, Hoàng hậu muốn cho hắn mang tội danh giết cha sao?
“Điện hạ, xin ngài lấy thân thể làm trọng, tuyệt đối không thể tức giận.

” Phượng Khương Trần vội vàng trấn an Thái tử, nếu Thái tử giận tới mức phát bệnh thì nàng chính là tội nhân rồi.

Loại bệnh tim này, tức giận quá có thể sẽ chết người đó, Thái tử chết ở trên xe ngựa của nàng, nàng có một ngàn cái miệng cũng không thanh minh được.

Phù phù…
Thái tử vội vàng hít thở, bình tĩnh tâm tình, không ngừng nói với chính mình không thể tức giận, tức phận sẽ tái phát bệnh cũ, đó chính là nỗi đau của người thân, điều kẻ thù muốn.

“Bọn họ ức hiếp người quá đáng, ta là con trai trưởng của chính cung, phụ hoàng đang thời kỳ cường thịnh, coi như bọn họ nôn nóng thì cũng phải có mức độ.

” Trong hoàng cung không thiếu việc ngấm ngầm xấu xa hãm hại, nhưng không có người dám dùng vu cổ thuật.

Đương kim hoàng thượng hận nhất chính là vu cổ thuật, mười năm trước, Hoàng thượng chính vì tai họa con rối vu cổ mà huyết tẩy hậu cung một lần, phàm là người có dính dáng, bất kể có chứng cớ hay không, toàn bộ đều bị tịch thu tài sản và tru di tam tộc.


Đế vương giận dữ, xác chết trải ngàn dặm.

Dùng vu cổ thuật mưu hại Hoàng thượng là tội chết, trừ phi hắn tạo phản, nếu không tuyệt đối không có đường sống, lần này, hắn đi lên dâng Băng Huyền cầm, sau đó lộ ra vu cổ thuật, đừng nói là hắn, kể cả nhà mẹ đẻ của mẫu hậu hắn cũng sẽ gặp họa theo.

Cặp mắt Thái tử đỏ bừng, đùng đùng sát khí, Phượng Khương Trần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng không nói, đợi đến khi Thái tử bình tĩnh lại mới nói: “Điện hạ, bảy cây Thiên Tàm Ti vẫn còn ở trong quý phủ của Khương Trần, hôm nay nếu điện hạ rảnh rỗi, Khương Trần muốn đích thân trả lại cho Điện hạ.


Phượng Khương Trần khéo léo nói với Thái tử, nàng phải đưa con rối vu cổ giao cho Thái tử, nàng hiểu rất rõ, loại vật này chỉ có tự tay Thái tử xử lý thì mới yên tâm.

“Khương Trần có lòng rồi.

” Thái tử không từ chối, gật đầu một cái, cả người cũng bình tĩnh lại.

Nhìn Thái tử ưu tư thư thả như thường, Phượng Khương Trần rất hoài nghi rằng Thái tử đang giả vờ tức giận ở trước mặt nàng, từ vẻ mặt của Hoàng hậu, Thái tử đã sớm đoán được cái gì rồi.


Nhưng mà những thứ này không liên quan đến nàng, nàng chỉ biết là sau khi mang con rối vu cổ giao cho Thái tử, chuyện này coi như qua, nàng không cần lo lắng bị liên lụy nữa rồi.

Nghĩ tới nguy hiểm của hôm nay, còn có Thái tử hoảng sợ khi nghe thấy vu cổ thuật, Phượng Khương Trần vô cùng vui mừng khi mình nghe lời Lam Cửu Khánh nói.

Đêm hôm đó, lúc nàng gỡ dây đàn xuống, tình cờ phát hiện nút ấn ngầm của Băng Huyền cầm, nàng và Lam Cửu Khánh không khỏi khâm phục sự khéo léo của đối phương, lại có thể bố trí cơ quan ở nơi này, hơn nữa phải gỡ dây đàn xuống mới có thể thấy được.

Một người bình thường căn bản sẽ không nghĩ đến đi lấy dây đàn của Băng Huyền cầm, cuối cùng sau khi lấy dây đàn xuống liền giả bộ không lắp lại được, đây cũng là gan Phượng Khương Trần lớn, dám cả gan phá hủy đàn mà Thái tử dâng tặng cho Hoàng thượng.

Sau khi bảy dây cung đều được tháo ra, Lam Cửu Khánh dùng sức mở đàn ra, cảm giác rõ ràng là một cây đàn đặc lại có thể mở ra được, mà ở giữa cây đàn bị khoét một khối, vị trí bị khoét rỗng này bị người ta thay thế bằng con rối vu cổ với trọng lượng ngang nhau.




Bình luận

Truyện đang đọc