THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1666

Không sợ đối thủ gian xảo, chỉ sợ đồng đội ngu ngốc. Bất quá mấy ngày nay, danh tiếng của Phù Lâm không chỉ có hoàng thất thành tứ quốc ghi nhớ trong lòng mà là vang vọng cả Đông Lăng.

Là vì… Chuyện này đã qua chuyện kia lại tới. Lộ ra việc người giúp đỡ thần bí chính là gia tộc Phù gia công tử.

Tin tức truyền ra, Hoàng Thượng không chỉ không ngăn cản còn ngầm cho phép, thậm chí công nhận người đó chính là Phù Lâm. Sự việc hôm nay, Phù Lâm cũng không cao hứng chỉ có bất an. Thiên hạ này không có lợi ích riêng mình, nhân gia dựa vào cái gì xuất lực vì tạo danh tiếng cho hắn, tuy nói bởi vì có Hoàng Thượng nhưng người chân chính xuất lực cũng không phải Hoàng Thượng.

Lại nói tới Phù Lâm hiểu rõ nguyên nhân Hoàng Thượng tuy có bồi thường nhưng càng bởi vì tiêu trừ tai hoạ ngầm, hắn trở thành người thần bí cứu tế, ngày sau sẽ không bao giờ có người này xuất hiện nữa, bất luận là Cửu hoàng thúc hay là Thôi gia đều không thể lấy chuyện người thần bí cứu tế để nói.

Người bên trên thích khống chế tất cả ở trong tay, người thần bí cứu tế đối Hoàng Thượng là một quân cờ vô pháp khống chế, khi Cửu hoàng thúc và Thôi gia đem hắn đẩy ra, Hoàng Thượng không chút do dự ngầm đồng ý chuyện này, để hắn trở thành người thần bí cứu tế, vầng thái dương nhỏ của Hoàng thượng.

Nếu Hoàng Thượng tế thiên, thân phận kẻ thần bí tất oanh động Đông Lăng, nhưng sau khi Hoàng Thượng tế thiên, tin tức này phân lượng nhỏ đi không ít giống như ném một viên đá vào mặt hồ, tuy có gợn sóng nhưng nhanh chóng êm ả trở lại, mà hắn… Lại muốn mang thanh danh người tốt, trên lưng là mong đợi của bá tánh Đông Lăng, ngày sau hắn đều phải làm người tốt không thể lưu danh.

Giống như hắn đã chết, Hoàng thượng tùy tiện nói hắn thế nào thì chính là như thế nhưng hắn còn sống sờ sờ lại bị những người này bức cho không có tự do, trở thành người tốt trong miệng bọn họ.

Chỉ cần Phù Lâm hắn tồn tại một ngày, hắn nhất định phải làm người tốt một ngày, không thể làm ra việc khiến người trong thiên hạ thất vọng.

Không thể không nói, chiêu phản kích này của Cửu hoàng thúc thật đẹp, đem hắn trói buộc không thể có không gian phản kháng.

Ha ha… Phù Lâm cười khổ.

Bất luận hắn lợi hại bao nhiêu, bất luận hắn có nhiều tài năng, ở trong mắt đế vương hắn chỉ là một quân cờ, Hoàng Thượng muốn lợi dụng hắn cũng vì hắn có giá trị lợi dụng.

Sự tình xảy ra, hắn đã là một quân trong bàn cờ, dù bất mãn cũng không có cách nào thay đổi.

Phù Lâm nhắm mắt lại dựa vào xe ngựa dưỡng thần, không bao lâu phu xe liền hô: “Công tử, tới Phượng phủ rồi.”

Từ trong hoàng cung ra, Phù Lâm đầu tiên nghĩ đến chính là tới tìm Phượng Khương Trần, ở hoàng thành người hắn quen thuộc cũng chỉ có nàng, vả lại lúc này Phượng Khương Trần đang yêu cầu hắn.

Phượng Khương Trần từ sớm đã đợi hắn, Phù Lâm vừa đến nàng liền tự mình ra đón: “Phù công tử đại giá quang lâm, Khương Trần không thể tiếp đón từ xa, xin thứ cho.”

Khách khí làm lộ ra sự xa cách, Phượng Khương Trần cũng không nói với phù lâm từ ngữ ác ý, cũng không phẫn nộ oán hận, Phù Lâm tuy là lợi dụng nàng, giúp Hoàng Thượng phá hỏng kế hoạch của Cửu hoàng thúc nhưng dù sao Phù Lâm lại chẳng phải người của nàng, nàng có tư cách gì chỉ trích Phù Lâm, muốn trách thì tự trách chính mình.

“Phượng… Khương Trần, ngươi là muốn coi như không quen biết ta sao?” Phù Lâm vốn định kêu Phượng cô nương nhưng không nghĩ mình với Phượng Khương Trần trở thành người lạ.

Đứng ở lập trường của Phù Lâm, hắn không cho rằng mình làm như vậy là sai, hắn cũng không làm chuyện đáng phải xin lỗi Phượng Khương Trần, hắn nhiều lắm là tổn hại lợi ích của Cửu hoàng thúc, nhưng đối với Cửu hoàng thúc thì ảnh hưởng cũng không lớn, Cửu hoàng thúc ngay sau đó liền phản kích.

Bình luận

Truyện đang đọc