THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



“Nô tì đã hiểu.

” Đồng Giác và Đồng Dao không có nói gì nhiều để bày tỏ lòng trung thành, chỉ dập đầu thêm một cái nữa, cho thấy quyết tâm của mình.

Phượng Khương Trần cũng rất hài lòng, ngoài miệng có nói dễ nghe đi nữa đều vô dụng, tất cả cần phải xem hành động.


“Đồng Giác, Đồng Dao, chuyện bên ngoài kia, các ngươi thấy thế nào?” Hoàng thành có không ít người, đám người Tô Quán kích động, muốn ép nàng đàn khúc “biển xanh trời cao” một lần nữa ngay trước mặt mọi người, đây cũng không phải là điều tốt đẹp gì.

Tuy rằng, nàng tự tin sẽ không bị người ta phơi bày, nhưng mà… dùng thủ đoạn để thắng tỷ thí không công bằng, và dùng thủ đoạn để thắng thứ hư danh không thuộc về mình là hoàn toàn khác nhau, nàng không có hứng thú treo cái thanh danh đại cầm sư trên người mình, sau đó đánh đàn khắp nơi lấy lòng người.

Tài nghệ đánh đàn của Phượng Khương Trần, Đồng Giác và Đồng Dao hiểu rõ, các nàng không biết Phượng Khương Trần làm sao thắng Tô Quán, cũng không muốn biết.

Chung sống với Phượng Khương Trần gần đây, các nàng hiểu rõ con người của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần từ trước đến giờ không thích nổi tiếng, có một câu rất rõ ràng, nàng không định đánh lại khúc “biển xanh trời cao”.

Phải biết là chuyện này có một thì sẽ có hai, hôm nay từ chối không dứt được những người này, ngày mai cũng từ chối không dứt được những người có quyền thế kia, đến lúc đó Phượng Khương Trần sẽ thật sự trở thành một cầm sư mất.

“Tiểu thư, cởi chuông cần người buộc chuông, chuyện này bởi vì Nguyên Hi tiên sinh khởi xướng, tự nhiên là nên do Nguyên Hi tiên sinh tới kết thúc.

” Không có Nguyên Hi tiên sinh đổ dầu vô lửa, Tô Quán làm sao có thể trong vòng nửa ngày ngắn ngủi đã kích động mọi người tò mò với “biển xanh trời cao”.


Phượng Khương Trần nhướng mí mắt: “Liên quan tới chuyện Nguyên Hi tiên sinh muốn lấy ta, các ngươi thấy thế nào?”
Đây cũng chính là Phượng Khương Trần, đổi lại bất kỳ một cô nương nào, ai cũng sẽ không tùy tiện nói chuyện cưới gả của mình.

“Tiểu thư đây là muốn khảo nghiệm chúng ta sao? Tiểu thư thật sự muốn đồng ý gả cho Nguyên Hi tiên sinh thì sẽ không có chuyện xảy như hôm nay, Nếu tiểu thư tin tưởng chúng ta sẽ giao Nguyên Hi tiên sinh cho chúng ta, là người thì sẽ có nhược điểm, có nhược điểm sẽ có thể đánh hạ, tiểu thư chỉ cần chuyên tâm tới tỷ thí, ta và Đồng Dao sẽ ngăn những chuyện bên ngoài lại.

” Đồng Giác biết Phượng Khương Trần đối xử với các nàng tốt, cũng có ý gần gũi.

“Ta tin tưởng các ngươi.

” Phượng Khương Trần đứng dậy, để lại lời này rồi liền trở về phòng.

Đây là một lần khảo nghiệm, không phải khảo nghiệm tín nhiệm đối với Đồng Giác và Đồng Dao mà là khảo nghiệm năng lực của các nàng, đủ tư cách rồi các nàng sẽ không chỉ là nha hoàn bên cạnh Phượng Khương Trần, mà còn là quản gia trung thành của Phượng phủ.


“Tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của tiểu thư.

” Không sợ làm chuyện khó, chỉ sợ không có chuyện làm, ý chí chiến đấu của Đồng Giác và Đồng Dao cao vút, thề phải giải quyết Nguyên Hi tiên sinh.

Có thuộc hạ có năng lực là tốt, Phượng Khương Trần hất tay ra hiệu, Đồng Giác cùng Đồng Dao có thể giải quyết Nguyên Hi tiên sinh hay không, Phượng Khương Trần không dám khằng định, nhưng nếu giải quyết những người ngoài kia ép nàng đánh đàn chắc là có thể, nếu chút thủ đoạn này cũng không có thì thật có lỗi với công dạy dỗ của Vương gia rồi.

Phượng Khương Trần an tâm chuẩn bị tỷ thí ngày thứ hai, tiếp nhận một ngày dạy dỗ trước đó, ngày thứ hai Phượng Khương Trần khiêm tốn hơn rồi, một chiếc váy dài màu đinh hương, nhu mì thanh nhã, trong lúc giơ tay nhấc chân váy hết sức khó khăn cũng phải tỏ ra ưu nhã và nhàn hạ, ung dung thong thả, hồn nhiên quyến rũ khiến ánh mắt người ta không kiếm chế được mà nhìn đi theo nàng đi.




Bình luận

Truyện đang đọc