THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Về phần Cửu hoàng thúc và Lỗi thái tử, Cửu hoàng thúc là người không thể lấy lòng nỗi, Lỗi thái tử thì không cần phải nịnh nọt, Tô Quán chỉ cần nhận được sự tán thành của Nhan lão, Nguyên Hi tiên sinh và ba nhà thư pháp của cung học Tắc Hạ là đã có thể giành chiến thắng.

“Nét ngang nhạt, nét thẳng đậm, ngòi bút mạnh mẽ vuông vắn, khí thế trang nghiêm hùng hồn, thể chữ Nhan này có thể so sánh với các nhà thư pháp lớn đương thời, Tô Quán tiểu thư tuổi còn nhỏ mà đã có thể viết ra được thể chữ Nhan đoan trang đẹp đẽ và đầy khí chất như thế, quả nhiên không hổ là nữ nhi của Tô gia Nam Lăng.

’’

“Chuẩn mực nghiêm túc, khí thế uy nghiêm, không tồi không tồi.

’’
Ba nhà thư pháp của cung học Tắc Hạ cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng, còn về phần Phượng Khương Trần… Thật xin lỗi, ngoại trừ ánh mắt của Cửu hoàng thúc vẫn còn ở trên người nàng ra thì ánh mắt của những người khác đều đang dừng lại trên người Tô Quán, cũng phải thôi, chỗ của Phượng Khương Trần thực sự không có gì đáng xem cả, điều quan trọng hơn là không có chẳng mấy ai tin nàng có thể viết ra được thể chữ xinh đẹp gì ở trên hạt gạo kia cả, cùng lắm chỉ có thể viết chữ “một” mà thôi.

“Tâm thái bình lặng, không màng danh lợi.

’’ Sau một nén hương, Tô Quán đặt bút xuống, bây giờ chỉ chờ mấy chữ kia khô mực là đã có thể dâng lên cho bảy vị giám khảo chấm điểm.

Tô Quán đã làm xong phần thi của mình, mọi người lại quay sang nhìn Phượng Khương Trần, chỉ thấy nàng đặt hạt gạo trên tay xuống, sau đó lấy một hạt khác rồi tiếp tục vùi đầu làm việc chăm chỉ, mặc dù nghiêm túc chăm chú, không qua loa cẩu thả nhưng lại không hề có phong thái của một nhà thư pháp, mọi người nhìn một lát rồi nhàm chán thu hồi ánh mắt, yên lặng ngồi đó chờ đợi, chờ đợi… Cuối cùng chữ viết của Tô Quán cũng đã khô, có thể dâng lên cho bảy vị giám khảo đánh giá, đồng thời Phượng Khương Trần cũng đã viết xong, nàng lấy từ trong tay áo ra một cái khay nhỏ bằng gỗ.

Khi chiếc khay nhỏ được lấy ra, mọi người chỉ cảm thấy chói mắt, giống như có một thứ ánh sáng loé lên, chờ đến khi mọi người nhìn thấy rõ thì mới phát hiện có một viên pha lê trong suốt được mài nhẵn thành mặt phẳng trên nắp khay cỡ bằng lòng bàn tay.


Phượng Khương Trần đặt hai hạt gạo đã được khắc chữ ở dưới lớp pha lê trong suốt, ra hiệu cho tiểu đồng ở phía sau đưa lên.

Tiểu đồng bước đến, nhìn thấy hạt gạo trên khay, hai mắt sáng rực, có vẻ như không thể tin nổi, mãi đến khi Phượng Khương Trần mở miệng nhắc nhở, hắn mới hồi phục lại tinh thần, cẩn thận nhấc khay lên, sợ làm rớt hạt gạo trên đó.

Tất cả mọi người đều không hiểu rốt cuộc Phượng Khương Trần đang giở trò gì, nhưng duỗi cổ ngó ngang ngó dọc cũng không thể nhìn thấy bất cứ điều bí ẩn gì trên đó, vì thế chỉ có thể kìm nén sự tò mò của mình chờ ban giám khảo xem trước.

Khi Phượng Khương Trần lấy ra khay thuỷ tinh, Tô Quán lập tức cảm thấy hơi bất an, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vẻ mặt của Phượng Khương Trần vẫn như bình thường, chỉ là không ngừng chớp mắt.

Khụ khụ… Nhìn chằm chằm vào hạt gạo một lúc lâu, mắt nàng cũng biết mỏi chứ.

Chữ viết của Tô Quán đương nhiên không cần phải bàn cãi nữa, tất cả mọi người đã sớm nhìn thấy, không thể chê vào đâu được, ngoại trừ Cửu hoàng thúc, sau người khác đều gật gật đầu, tỏ vẻ hai lòng, nhưng thứ mà bọn họ mong chờ nhất vẫn là chữ trên hạt gạo của Phượng Khương Trần.


Không còn cách nào khác, Phượng Khương Trần đã thành công khơi gợi sự hiếu kỳ trong lòng bọn họ.

Tiểu đồng bưng chiếc khay nhỏ, dưới sự mong chờ của tất cả mọi người, cuối cùng cũng đi đến trước mặt ban giám khảo… Nhưng mà, đối mặt với ánh mắt “nóng bỏng” của bọn họ, tiểu đồng thực sự không biết nên đặt trước mặt người nào trước.

Cửu hoàng thúc ho khan một tiếng, tiểu đồng sợ đến mức thiếu chút nữa làm rớt khay thuỷ tinh trong tay, nhanh chóng dâng đến trước mặt Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc hài lòng gật đầu, sáu người còn lại thì oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái, tiểu đồng hoảng hốt vội vàng lui xuống.




Bình luận

Truyện đang đọc