Phượng Khương Trần lắc đầu, Cửu Hoàng thúc trước đó mấy lần cũng từng đến Phượng phủ.
Mỗi một lần đều rất chậm rãi khiêm tốn, hôm nay lại ra oai cao cao tại thượng như vậy tiến vào tiểu viện của nàng.
Chẳng lẽ Cửu Hoàng thúc sợ Ngự Sử nên mới quang minh chính đại xuất hành ra ngoài, tránh cho Ngự Sử tìm được sơ hở của hắn?
Phượng Khương Trần cười, nếu như nàng không nhớ lầm thì cách ba dãy phố cũng có Ngự Sử.
Nơi đó có không ít Ngự Sử đại phu, cũng không biết bọn họ còn dám viết hay không.
Đoán chừng là không có gan, thủ đoạn của Cửu Hoàng thúc thực sự tàn nhẫn.
Phượng Khương Trần thế nhưng biết chuyện Ngự Sử đại nhân kia muốn dọa chết Cửu Hoàng.
Rồi sau đó không đến ba ngày hắn liền bị gán cho tội danh gian dâm với cháu dâu, mà nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Khụ khụ, kết quả là bị hắn cho người đánh chết tại chỗ.
Thử nói xem chuyện này có khéo hay không? Thủ đoạn trả thù của Cửu Hoàng thúc xảo trá đến độ Phượng Khương Trần còn phải run người, quả thực là tàn nhẫn.
Phượng Khương Trần lắc đầu, chậm chạp ung dung đi về phía đại sảnh.
Nàng đã không sợ hãi tuyên bố thì giờ cũng không có đường lùi.
Cửu Hoàng thúc tới nhanh như vậy đã nói lên việc hắn rất để ý đến chuyện nàng tuyển rể.
Đây là kế hoạch của nàng, chỉ cần khéo léo lợi dụng thì nhất định Cửu Hoàng thúc tất thua.
Trước đó đều là Cửu Hoàng thúc luôn một mực lợi dụng tình cảm của nàng.
Hiện tại bất quá cũng chỉ có thể coi là phong thủy luân hồi thôi.
Nàng lợi dụng hắn cũng không tính là gì quá đáng.
Phượng Khương Trần tuyệt đối không cảm thấy áy náy, Cửu Hoàng thúc bị vậy là đáng đời.
“Tham kiến Cửu Hoàng thúc.
Cửu Hoàng Thúc thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Phượng Khương Trần sau khi đi vào liền theo lễ quỳ lạy.
Nàng sớm đã không phải người như trước kia, đem tất cả những bất mãn biểu lộ ra bên ngoài.
Phượng Khương Trần cúi đầu nên không ai có thể thấy được biểu cảm của nàng.
Trên thực tế càng cũng không có cảm thấy bất mãn.
Tâm tình của nàng hôm nay rất tốt.
Vừa nghĩ tới chuyện khế đất của Phượng phủ sắp tới tay,Phượng Khương Trần đã cảm thấy việc quỳ lạy vừa rồi thật là đáng giá.
Cửu Hoàng thúc càng tức giận thì nàng càng cao hứng.
Cửu Hoàng thúc không nhìn Phượng Khương Trần, nhìn người bên cạnh rồi phất tay: “Xuống dưới.”
Đại sảnh chen chúc trong nháy mắt liền vắng tanh, chỉ còn lại Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần cùng hai nha hoàn phía sau nàng.
“Các ngươi cũng lui xuống dưới đi.” Cửu Hoàng thúc lạnh giọng ra lệnh.
Trong giọng nói là ý chỉ không cho phép cự tuyệt.
Hai nha hoàn cũng coi như là người từng trải và tiếp xúc nhiều với quan trên nhưng lúc này vẫn bị giọng nói của hắn hù cho muốn ngã ngửa.
“Phượng Tú?” Hai nha hoàn thấp giọng hỏi ý kiến Phượng Khương Trần.
Các nàng là người của Phượng Khương Trần nên đương nhiên chỉ nghe lời của Phượng Khương Trần.
Chỉ cần Phượng Khương Trần không mở miệng thì các nàng chính là có chết cũng không đi.
“Lui xuống đi.” Phượng Khương Trần cũng không lo lắng.
Nàng có thể khẳng định Cửu Hoàng thúc sẽ không ép nàng đi, nếu Cửu Hoàng thúc thật sự muốn thì đã không cần dông dài như vậy rồi.
Hai nha hoàn ngoan ngoãn lui ra.
Đợi cho người sau đi khuất, Cửu Hoàng thúc mới không nhanh không chậm nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ Cửu Hoàng thúc.” Phượng Khương Trần đứng dậy trước mặt Cửu Hoàng thúc trước mặt.
Một bộ dáng nhã nhặn nền nã như vậy trông thật… Giả tạo làm sao?
Cửu Hoàng thúc trên mặt dù không hiện lên sự cáu giận nhưng trong lòng đã đằng đằng sát khí.
Hắn nhìn sang phía Phượng Khương Trần, gằn giọng: “Nghe nói nàng muốn tuyển rể, có đúng không?”