THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1768

“Các vị thúc bá xin hãy chờ một chút, Minh Kỳ chỉ muốn cho phụ thân gặp một người, nếu gặp được người này, phụ thân vẫn còn muốn giết Minh Kỳ thì Minh Kỳ không còn gì để nói.’’ Huyên Minh Kỳ đứng ở đó, lấy phong thái của một đại tướng, uy phong lẫm liệt.

Tốt hơn phụ thân hắn rất nhiều, Cửu hoàng thúc gật gật đầu, biết Huyền Tiêu cung chắc chắn sẽ không gặp tai ương gì.

Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng biết bây giờ đã không còn chuyện của bọn họ nữa rồi, dưới cái nhìn chằm chằm của mười tám bị quân tử, hai người trực tiếp lui về phía sau một bước, nhường chiến trường lại cho Phượng Khương Trần, hoàn toàn không quan tâm đến kiếm trận lợi hại nhất của Huyền Tiêu cung.

Dáng vẻ thản nhiên và tự tin giống như đã nắm chắc thắng lợi kia có thể khiến người đang sống sờ sờ tức chết.

“Ai cho các ngươi dừng lại, động thủ cho ta, giết chết bọn họ.’’ Cung chủ bị thái độ của Phượng Khương Trần làm cho nổ tung, thái độ ngạo mạn hoàn toàn không đặt chủ nhân là hắn đây vào mắt, thật đúng là không biết trời cao đất dày.

Mười tám vị quân tử vừa di chuyển, Huyên Minh Kỳ lại mở miệng: “Xin các vị thúc bá hãy nể mặt nương của ta mà cho Minh Kỳ thời gian một ném hương, hai trong số ba người bọn họ không biết võ công, thời gian một nén hương chắc chắn sẽ không mang đến rắc rối cho các vị thúc bá.’’

Thái độ của Huyên Minh Kỳ cực kỳ chân thành, giọng điệu thành khẩn, hơn nữa còn lây cung chủ phu nhân đã chết ra để nói chuyện, trong lúc nhất thời, mười tám vị quân tử cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ nhìn về phía cung chủ, chờ hắn ra lệnh một câu.

Cung chủ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, trong khi cung chủ phu nhân lại nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, nàng biết nữ tử đang che mặt này chính là át chủ bài của bọn họ và rất có thể là Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần, không ngờ dưới sự đuổi cùng giết tận của toàn bộ giới sát thủ mà ngươi còn có thể thoát ra ngoài, quả thực có bản lĩnh, giết nhiều người như thế cũng không thể cản được con đường của ngươi sao, quả nhiên rất giống với mẫu thân đã chết sớm của ngươi.

Cung chủ phu nhân siết chặt hai tay thành nắm đấm, nóng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau đớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, giống hệt như đang nhìn một kẻ thù giết cha.

Thực ra, Phượng Khương Trần cũng là chính là người muốn phá hoại hành phúc của nàng, nhưng nàng lại không thể ngăn cản.

Cung chủ phu nhân không hề để ý, một bàn tay khác siết chặt lấy cung chủ, cung chủ cho rằng phu nhân mình bị Huyên Minh Kỳ chọc giận, sắc mặt lập tức trở nên u ám, mắng: “Trên nghịch tử này, ngươi muốn tạo phản đúng không?’’

“Phụ thân, ta không hề có hứng thú với Huyền Tiêu cung, ta chỉ không muốn mình có một người phụ thân không biết nhìn người mà thôi, ngài còn nhớ rõ những gì ta đã nói khi ngài cưới nữ nhân này không?’’ Huyên Minh Kỳ chỉ vào cung chủ phu nhân, bây giờ ngay cả danh xưng cung chủ phu nhân hắn cũng không gọi nữa mà gọi thẳng “nữ nhân này”, có thể thấy được quyết tâm của hắn ngày hôm nay.

Cung chủ nhíu mày, nhưng không lên tiếng mà chỉ gật gật đầu, đương nhiên hắn nhớ rõ, cũng chính vì thế mà thiếu chút nữa hắn đã đánh chết Huyên Minh Kỳ.

“Nhìn dáng vẻ của phụ thân, có lẽ ngài còn nhớ rõ, ta đã nói nữ nhân này không phải là dì Mạt, ta không muốn nàng ta làm mẫu thân của ta, nhưng phụ thân không tin, ngài không tin ta, từ trước đến nay ngài chưa bao giờ tin lời ta cả, cho dù là ta nhi tử của ngài.’’

Kỳ lạ thay, Huyên Minh Kỳ lại đổ tất cả mọi lỗi lầm đều đầu phụ thân mình, nếu không phải ông ta mù quáng mê muội, hắn sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, Phượng Khương Trần cũng có thể là muội muội của hắn, hắn sẽ được yêu thương chiều chuộng, nhưng người nam nhân này đã phá huỷ tất cả hạnh phúc của hắn.

“Đúng vậy.’’ Khi Vương Cẩm Lăng nói ra ba chữ Lục Phi Nhiên, cung chủ đã nghi ngờ, chỉ là hắn không muốn đối mặt, hắn sợ mình sẽ không thể chịu nổi.

Mười tám năm… Khi bọn họ đã có hai đứa con, lúc này mới có người nói cho hắn biết nữ nhân bên cạnh mình không phải là nàng ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc