THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



“Người đâu, truyền thái y.” Vẻ mặt Hoàng thượng căng thẳng, nhưng trong lòng lại cười chế nhạo.

Xem chừng Nam Lăng Cẩm Phàm này ghi hận chuyện xảy ra khi trước, Phượng Khương Trần đúng thật là xui xẻo.
“Vâng.” Thái giám lĩnh chỉ, xoay người chạy ra ngoài, nhưng bị Nam Lăng Cẩm Phàm ngăn lại: “Đa tạ Hoàng thượng, một chút thương ngoài da không có gì đáng ngại.


Nghe nói Phượng tiểu thư y thuật cao minh, hay là mời Phượng tiểu thư giúp tiểu vương băng bó.”
Nam Lăng Cẩm Phàm hoàn toàn không cho Phượng Khương Trần cơ hội từ chối, hắn đi thẳng đến chỗ Phượng Khương Trần và đưa bàn tay đầy máu của hắn ra, giống như lần đầu gặp Phượng Khương Trần, nhìn vào mắt Phượng Khương Trần, cái nhìn lạnh thấu xương.
Tách tách tách tách…
Tất cả các món ngon trên bàn đều bị máu rửa qua, không món nào tránh khỏi.
Đây là một sự khiêu khích!
Tiếc là, Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không coi Nam Lăng Cẩm Phàm ra gì.

Ở Đông Lăng cung, Phượng Khương Trần cũng không sợ hắn, nàng dùng giọng nói bình tĩnh như thường lệ: “Tam hoàng tử không sợ Khương Trần động tay động chân sao?”
“Không sợ, tiểu vương tin ngươi.” Nam Lăng Cẩm Phàm tỏ rõ, phải giẫm lên mặt Phượng Khương Trần, dùng hành động nói với Phượng Khương Trần, chuyện mà hắn muốn Phượng Khương Trần làm, Phượng Khương Trần càng không thể từ chối, cho dù là ở Đông Lăng.
Một nam nhân không có phẩm chất, thiếu dạy dỗ.
Cửu Hoàng thúc cau mày, đang định nói, nhưng vừa hay bắt gặp ánh mắt Phượng Khương Trần chớp nhìn hắn, trong ánh mắt nàng đầy xảo trá, Cửu Hoàng thúc biết Phượng Khương Trần nhất định là có cách, chân mày giãn ra, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xem.
“Nếu đã như vậy, Khương Trần sẽ không phụ lòng tín nhiệm của tam hoàng tử ngài.” Trước khi Nam Lăng Cẩm Phàm kịp phản ứng lại, Phượng Khương Trần đã nâng bình rượu đổ lên vết thương của hắn.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, có thể nói là những người có mặt tại đây không ai có thể nghĩ tới Phượng Khương Trần sẽ làm như vậy, ngay cả Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không có phản ứng kịp.
“A…”
Khi rượu mạnh chạm đến vết thương, dù là Nam Lăng Cẩm Phàm cũng đau đớn hét lên, vội vàng rụt tay về, tức giận quát: “Phượng Khương Trần!”
Lúc này mới thực sự nổi giận, Phượng Khương Trần âm thầm ghi nhận trong lòng, khẽ cười một tiếng: “Tam hoàng tử, ngài thật là yếu ớt, tướng mạo không chỉ giống nữ nhân, tính khí này cũng giống nữ nhân.

Việc này không thể không làm như vậy, vết thương này của ngài nếu không rửa cho sạch, có thể sẽ thối rữa, đến lúc đó bàn tay trái này bị hủy hoại thì thật là đáng tiếc.”
Sau khi nói xong, Phượng Khương Trần chẳng thèm để ý tới hắn, đi vòng qua hắn đến giữa điện, cũng không quỳ xuống, chỉ có yêu kiều cúi đầu: “Hoàng thượng, thân thể tam hoàng tử mềm mại và thịt quý giá, Khương Trần sợ là không thể giúp tam hoàng tử băng bó vết thương, vẫn mong Hoàng thượng truyền thái y tới.

Nếu bàn tay này của tam hoàng tử bị phế đi thì thật là đáng tiếc.

Một mỹ nhân như vậy không thể để xuất hiện khuyết điểm nhỏ nào.”

Bên này một câu đáng tiếc, bên kia một câu mỹ nhân, Phượng Khương Trần thành công chọc tức Nam Lăng Cẩm Phàm, Nam Lăng Cẩm Phàm quay đầu lại, nói với Hoàng thượng vẻ đùa cợt: “Kiêu ngạo vô lễ, miệng lưỡi xấc láo, nữ nhân Đông Lăng quả nhiên khó trị, tiểu vương coi như đã mở mang kiến thức.”
“Nữ tính xảo quyệt, tùy tiện xấc xược, nam nhân Nam Lăng quả nhiên không biết xấu hổ, Khương Trần coi như đã mở mang tầm mắt.” Phượng Khương Trần không chút khách khí phản đòn lại, mà đòn phản kích của nàng lại nhận được sự khen ngợi của Hoàng thượng.
“Phượng Khương Trần, ngươi thật là to gan, dám nhục mạ nam nhi Nam Lăng ta.” Nam Lăng Cẩm Phàm bản tính tàn bạo, nhìn thấy Phượng Khương Trần như vậy, hận không thể tát nàng một cái thật mạnh.
“Lời ngay nói thật sao lại trở thành nhục mạ.” Phượng Khương Trần hơi cuối đầu, dáng vẻ cao ngạo, đến cả Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không sánh bằng.

Nam Lăng Cẩm Phàm nhất thời có chút sa sút tinh thần, một nữ tử côi cút sao lại có vẻ mặt cao ngạo như vậy.
Tinh thần sa sút cũng chỉ trong chốc lát, Nam Lăng Cẩm Phàm rất nhanh hoàn hồn lại, cười lạnh lùng một tiếng, bỏ qua Phượng Khương Trần, tiếp tục nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, quý nữ Đông Lăng thật đúng là khó trị hơn cả nữ nhân đanh đá, những lời nói trước đây của tiểu vương quả đúng không sai chút nào… ”
“So với nữ nhân đánh đá còn không bằng, ngài còn xin được cưới? Ngài tự cho mình là hạ tiện sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc