THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Vừa ra khỏi ngự hoa viên đã có người trong cung đang chờ nàng rồi dẫn nàng ra khỏi cung, vẫn là con đường nhỏ hẻo lánh, không có xảy ra chuyện gì như là đụng phải quý nhân, Phượng Khương Trần đi tới nơi xe ngựa dừng rất thuận lợi.

“Khương Trần cô nương, mời lên xe.

” Tiểu thái giám biết hôm nay Phượng Khương Trần danh tiếng lan truyền, giọng điệu cung kính hơn nhiều so với ngày thường.

Phượng Khương Trần khen thưởng theo lệ, cũng không vì nàng thắng Tô Quán một ván đã ngông cuồng, đạp lên xe ngựa, cả người Phượng Khương Trần ngưng lại, cũng may nàng phản ứng nhanh, sau khi thấy rõ người trong xe lại như không có chuyện gì xảy ra rồi ngồi xuống.

“Đi thôi.


” Phượng Khương Trần phân phó nói.

Đến khi xe ngựa chuyển động, Phượng Khương Trần mới mở miệng nói: “Khương Trần không biết điện hạ ở đây, mạo phạm điện hạ rồi, xin điện hạ thứ tội.

” Phượng Khương Trần biết rất rõ phu xe này nhất định là người của Thái tử, cho nên không cần kiêng kị.

“Không cần đa lễ.

” Thái tử phất phất tay, trong xe ngựa, khuôn mặt tái nhợt có chút u ám, có vẻ còn có mấy phần phiền muộn.

Phượng Khương Trần thật sự không hiểu, không phải Thái tử đã dâng tặng tượng phật kia của nàng Hoàng thượng sao, tại sao Thái tử lại mất hứng.

“Làm sao? Không nghĩ ra tại sao ta lại ở đây à?” Thái tử nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phượng Khương Trần rồi tự cười giễu cợt một tiếng, ngay cả “Bổn cung” cũng không nói, trực tiếp xưng “Ta”.

“Lúc này Điện hạ không phải nên ở trong cung sao? Hoàng thượng hẳn sẽ hỏi Điện hạ về chuyện Băng Huyền cầm mới đúng.

” Trong đàn quả thật có tượng phật, đây chính là chuyện tốt.


“Mẹ cái chuyện Băng Huyền cầm, hừ, phụ hoàng quở trách ta dùng thủ đoạn để được sủng ái.

” Thái tử dựa vào thành xe ngựa, nhắm mắt che giấu nỗi bi thương trong mắt.

“Sao lại thế được?” Phượng Khương Trần không dám tin những gì mình nghe được, Hoàng thượng sao lại nói như vậy chứ, đây rõ ràng chính là Thái tử kính trọng của phụ thân hắn.

“Có gì mà không được chứ, ta không làm người vui, chặn con đường của con trai yêu quý người, ta có làm gì thì trong mắt người đều là sai.

” Trong lòng Thái tử đau khổ, chỉ là hắn không nói, người cũng không thể nói hôm nay Phượng Khương Trần là vận may, đúng lúc gặp Thái tử muốn nói, mà nàng lại ở đó.

“Xin Điện hạ thứ tội, tất cả là do Khương Trần tự tiện làm chủ mới làm Điện hạ bị Hoàng thượng khiển trách.

” Phượng Khương Trần lập tức đứng dậy với dáng vẻ như muốn quỳ xuống tạ tội.

“Khương Trần không cần đa lễ, chuyện lần này ta cảm ơn ngươi còn chưa kịp, làm sao lại trách ngươi được.

” Thái tử nói đỡ như vậy, Phượng Khương Trần cũng không làm nũng, vốn dĩ nàng không có ý định quỳ thật, buồng xe nhỏ như vậy còn chỗ nào cho nàng quỳ xuống.

“Chung quy là do Khương Trần mới hại Thái tử bị Hoàng thượng khiển trách, trong lòng Khương Trần hổ thẹn.


” Phượng Khương Trần bày ra dáng vẻ áy náy cho Thái tử nhìn.

Một Thái tử bị bệnh tim bẩm sinh, một Thái tử bị Hoàng thượng chán ghét, Phượng Khương Trần đồng cảm với hắn nhưng đồng cảm cũng có giới hạn, nàng không có Thánh mẫu nghĩ cách, cứ cho là mình có thể giúp Thái tử, lần này giúp Thái tử cũng chỉ là vì tự vệ thôi.

“Khương Trần không cần nói nữa đâu, trong lòng ta biết rõ, lần này nếu không phải ngươi, chuyện ta gặp phải chỉ sợ không phải là phụ hoàng khiển trách, Khương Trần, trong Băng Huyền cầm là cái thứ gì vậy?”
Thái tử nói một hồi lâu, rốt cuộc cũng hỏi.

“Điện hạ, ngài thật sự muốn biết sao?” Có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt gì.

“Nói đi, là thứ gì, ta cũng đã chuẩn bị tâm lí tốt rồi, coi như mạng ta không dài thì có sao, có một số thứ ta không thể có được, nhưng muốn cướp vẫn là đợi ta chết rồi hẵng nói.

” Người hoàng gia đều kiêu ngạo, Thái tử cũng không ngoại lệ, hắn thà mang thân phận Thái tử chết đi, cũng không cho phép có người cướp khỏi tay hắn khi hắn còn sống.




Bình luận

Truyện đang đọc