THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1712

Những quan lớn, cha mẹ thái y đã chết, còn có thể để tang ba năm, các ngươi dựa vào cái gì để sư phụ ta trong ngày hạ táng cha mẹ, còn phải đi cứu người, các ngươi dựa vào cái gì vậy…”

Không phải Tôn Tư Hành đột nhiên trở nên dũng cảm, thật ra là Tây Lăng Thiên Lâm quá đáng, rõ ràng là công chúa Dao Hân lấy cái thai tới hãm hại Phượng Khương Trần, kết quả hãm hại không thành, vừa quay đầu còn muốn Phượng Khương Trần đi cứu, đây cũng quá không để Phượng Khương Trần vào trong mắt.

Loại hành vi này chẳng khác nào đánh Phượng Khương Trần một bạt tai còn muốn nàng phải đến hỏi công chúa Dao Hân có đau tay không, quá đáng hết sức.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi Tôn Tư Hành cũng không phải con thỏ.

“Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, Phượng Khương Trần cứu Dao Hân trong ngày hạ táng cha mẹ, cũng là tích phúc cho cha mẹ nàng, có cái gì không thể.” Tây Lăng Thiên Lâm tránh nặng tìm nhẹ, lên mặt lý sự, nhưng hắn ta không nghe rõ một câu của Tôn Tư Hành, Phượng Khương Trần không phải không cứu mà là cứu không được.

“Cứu người thật là chuyện tích phúc, đáng tiếc sư phụ ta hôm nay không có cách nào tích phúc, tay nàng bị thương, không thể cứu người.” Tôn Tư Hành giơ tay phải đang bị thương của nàng lên, đong đưa trước mắt Tây Lăng Thiên Lâm và Đông Lăng Tử Thuần: “Thấy rõ chưa, sư phụ ta cũng muốn cứu người, nhưng nàng hiện tại không có năng lực cứu công chúa Dao Hân, xin các ngươi mời cao minh khác.”

Tôn Tư Hành tựa như một con sư tử nhỏ, vì bảo hộ Phượng Khương Trần mà khiến cho mình mạnh lên.

Nếu như ngày thường, Tôn Tư Hành sẽ bỏ qua, lui một bước trời cao biển rộng, nhưng lại chọn phải ngày hôm nay, thật không thể không giận.

“Tay ngươi bị thương, sao không nói sớm?” Đông Lăng Tử Thuần quan tâm tiến lên, tay Phượng Khương Trần tuy rằng quấn vải trắng, nhưng mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu.

“Nói thì thế nào? Lâm thái tử và Thuần vương điện hạ sẽ để ý sống chết của Phượng khương Trần sao? Lâm thái tử ngươi cũng thấy rồi, các ngươi muốn ta cứu người, không phải ta không cứu, thật sự là cứu không được. Nếu Lâm thái tử muốn ép ta cứu người, vậy theo lời ta nói, chỉ cần ngươi viết giấy thanh minh, công chúa Dao Hân nếu như chết, không được tìm ta gây phiền, dù sao thì cũng không phải là mạng của ta, ta không để bụng, với lại trên tay ta cũng không phải chưa từng dính mạng người, nhiều hay ít đi một người cũng không ảnh hưởng gì.” Lời này của Phượng Khương Trần dường như đang nói, chỉ cần Tây Lăng Thiên Lâm để nàng đi cứu, công chúa Dao Hân nhất định phải chết.

Sống, Phượng Khương Trần nàng cũng có bản lĩnh “Trị” chết nàng ta.

“Tay ngươi chỉ là vết thương nhỏ, cũng không ảnh hưởng ngươi cứu Dao Hân.” Tây Lăng Thiên Lâm đây là trong lúc hấp hối mà giãy giụa.

Liên tiếp hai lần làm trò đều bị Phượng Khương Trần trả lại, hắn ta thật sự không cam lòng, tay Phượng Khương Trần sao trùng hợp mà bị thương như vậy, chẳng lẽ nàng đã tính toán được? Theo đạo lý thì không nên.

“Không ảnh hưởng? Ai nói không ảnh hưởng? Lâm thái tử ngươi không phải đại phu, ngươi không hiểu thì đừng tùy tiện phát biểu ý kiến, tình huống của công chúa Dao Hân hiện tại thế nào. Thai chết ở trong bụng lấy không ra đúng không?” Phượng Khương Trần thể hiện vẻ mặt cường thế của mình ra, khí tràng toàn bộ nhắm thẳng vào Đông Lăng Tử Thuần.

Không có biện pháp, chọn quả hồng mềm để bóp, hai người Tây Lăng Thiên Lâm và Đông Lăng Tử Thuần này, rõ ràng Đông Lăng Tử Thuần dễ ăn hiếp hơn.

“Đúng vậy.” Đông Lăng Tử Thuần không tự giác gật đầu.

Đứa nhỏ này lại bị người dắt mũi đi mà không tự biết…

“Các ngươi mời ta đi, là hy vọng ta lấy đứa nhỏ trong bụng công chúa Dao Hân ra đúng không?” Tất cả vấn đề Phượng Khương Trần đều hỏi Đông Lăng Tử Thuần, hơn nữa chỉ cần Đông Lăng Tử Thuần trả lời phải và không phải.

Bình luận

Truyện đang đọc