THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Tô Quán đang tức giận đến mức muốn giết người, nghe thấy Phượng Khương Trần nói câu kế tiếp, sắc mặt đỏ ửng, liếc nhìn Phượng Khương Trần một cái thật nhanh, ngay sau đó lùi về phía sau một bước, dáng vẻ thẹn thùng nhập bọn với Phượng Khương Trần.

“Phụt…” Lần này giật mình không chỉ Nguyên Hi tiên sinh nữa mà cả ba người Thái phó cũng sợ hết hồn, Phượng Khương Trần này thật là hung hãn, một nữ nhi khuê các lại dám lời nói như vậy ra khỏi miệng.

“Ngươi uy hiếp ta?” Nguyên Hi tiên sinh ngược lại không thấy tức giận, trên mặt vẫn cười thân thiết như cũ, trưởng thành bao dung, giống như Phượng Khương Trần là tiểu cô nương tự do phóng khoáng không hiểu chuyện, cho dù nàng làm gì sai thì hắn cũng sẽ hiểu mà bao dung vậy, trên thực tế, Nguyên Hi tiên sinh đúng là trưởng bối của Phượng Khương Trần.

“Không, ta chưa bao giờ uy hiếp người, ta chỉ nói thật sự, Nguyên Hi tiên sinh không tin có thể thử một chút, ngươi dám cầu hôn ta liền dám động thủ.


” Vẻ mặt Phượng Khương Trần đầy kiên định, âm thầm nói với Nguyên Hi tiên sinh nàng dám làm thật.

Nguyên Hi tiên sinh bị Phượng Khương Trần chặn cổ họng, khẽ nhếch miệng nhưng không nói nên lời, dáng vẻ vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Phượng Khương Trần lười nói nhiều với Nguyên Hi tiên sinh nói, thằng cha này rượu mời không uống lại muốn uống rượt phạt: ” Nguyên Hi tiên sinh, Khương Trần xin cáo lui.

” Khẽ khom người, hai tay giơ ngang, cũng không để ý Nguyên Hy tiên sinh nghĩ như thế nào, nàng xoay người rồi rời đi.

Nguyên Hi tiên sinh chỉ tay vào lưng Phượng Khương Trần, mấy lần muốn mở miệng nhưng không nói nên lời, hắn không ngờ rằng mình sẽ bị thua thiệt lớn như vậy ở trên người Phượng Khương Trần.

Được rồi… Hắn thừa nhận lời uy hiếp của Phượng Khương Trần có tác dụng, hắn thật sự sợ bị người ta lột sạch y phục treo lên cổng thành, đương nhiên hắn không phải sợ Phượng Khương Trần, mà là sợ Cửu Hoàng Thúc sẽ làm như vậy, đến lúc đó hắn sẽ mất mặt chết.

“Nguyên Hi tiên sinh không cần đau lòng, Khương Trần cô nương tức giận cũng đúng, con gái nhà người ta vốn được nuông chiều, Nguyên Hi tiên sinh vì một bản cầm phổ mà cầu hôn, Khương Trần cô nương tức giận cũng có thể hiểu được.

” Thái sư thấy Nguyên Hi tiên sinh rất tức giận, có lòng tốt an ủi.

“Ta, ta không tức giận, Thái sư đại nhân, ta thật lòng muốn cưới Phượng Khương Trần, ngài nói xem, đến lúc đó ta thỉnh cầu đại nhân làm mai cho ta có được không?” Nếu như Nguyên Hi tiên sinh dễ dàng buông tha thì hắn không phải là Nguyên Hi tiên sinh nữa rồi.


Sợ cái gì chứ, giỏi lắm hắn viết phong thư về nhà, nói cho người nhà hắn muốn cưới vợ, tự nhiên có người thay hắn ra mặt giải quyết toàn bộ.

“Cái này, cái này,.

.

Lão phu còn có việc quan trọng cần giải quyết, Nguyên Hi tiên sinh, chúng ta ngày khác gặp lại.

” Thái sư sờ râu mép của mình, toàn thân lanh lợi, ông cũng không muốn bị Cửu Hoàng Thúc cắt râu đâu.

Thái sư không nói hai lời người liền rời đi.

“Thái sư đại nhân…” Nguyên Hi tiên sinh không ngăn được liền nhìn về phía Thái phó và Thái bảo, nhưng không ngờ hai vị đại nhân này còn chạy nhanh hơn, chỉ nói có chuyện quan trọng phải bàn bạc, có chuyện gì lần sau rồi nói.

“Lớn tuổi rồi mà còn đi nhanh như vậy, không sợ bị trật hông à.


” Nguyên Hi tiên sinh lắc đầu một cái, dáng vẻ lo lắng vì ba vị đại nhân.

“Ai da, hông của ta…” Một lời thành tiên tri, Nguyên Hi tiên sinh vừa mới dứt lời, Thái bảo đại nhân liền trật hông.

“Quả nhiên bị ta nói trúng.

” Nguyên Hi tiên sinh lắc đầu một cái, chậm bước rời đi, đi bên trong vườn trong hoàng cung nhưng rất tự tại giống như đang đi trong rừng núi ở quê vậy, Tô Quán nhìn bóng dáng đang rời đi của Nguyên Hi tiên sinh như có điều suy nghĩ…
Nguyên Hi tiên sinh này sợ rằng thật là con nhà Thôi gia.

Gặp phải cái loại người đần độn như Nguyên Hi này, Phượng Khương Trần chỉ có thể chịu thiệt thòi, nếu như Nguyên Hi thật sự phái người đến cửa cầu hôn, nàng cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp từ chối, dù sao đi nữa thì nàng cũng sẽ không gả cho Nguyên Hi tiên sinh, nàng không thể lấy khúc nhạc “biển xanh trời cao” gì đó ra được.




Bình luận

Truyện đang đọc