THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



“Đỗ thiếu nói rất có lý, ta tin suy tính của Đỗ thiếu.

Đỗ thiếu nói có lý như vậy, ta cũng cảm động.

Thắng thua là chuyện nhỏ, nhưng nếu bản thiếu đặt trúng thì quả là chuyện vui mừng lớn.


Mười bảy kết quả, chúng ta vừa đặt đã trúng, ha ha, chuyện này nói ra sẽ nở mày nở mặt.”
Trường phái lý luận vẫn rất được hoan nghênh.

Một vị công tử nào đó, không biết là muốn nịnh hót vị Đỗ thiếu này, hay là muốn kiếm tiền, hay là muốn nổi danh, lập tức ném ra một tờ ngân phiếu cho gã sai vặt bên cạnh: “Đi, đặt cho bản công tử một nghìn lượng, mua cửa Tô Quán sẽ thắng Phượng Khương Trần hai ván.”
“Ta không đồng ý, Đỗ thiếu, suy tính vừa rồi của ngươi có vấn đề, ngươi xem…” Một vị công tử nào đó bất đồng với Đỗ thiếu bước tới, cầm lấy bút của Đỗ thiếu, cho người bày ra một tờ giấy trắng và viết nhanh, viết ra thông tin thu thập được của Tô Quán và Phượng Khương Trần, đem ra so sánh và cuối cùng cho ra kết quả: “Tô Quán có thể thắng Phượng Khương Trần bốn ván.”
“Đi, thay bản thiếu đặt cược hai ngàn lượng, mua cửa Tô Quán thắng Phượng Khương Trần bốn ván.”
Có một số thiếu gia vì lấy lòng vị công tử này hoặc là tin vào lời nhận xét của vị công tử này, cũng phái gã sai vặt đi đặt cược.
Công tử nhà giàu gì gì đó, họ không thiếu tiền, họ chơi trong im lặng, chơi cần thể diện, và những người này mới chính là thành phần chủ chốt mà Phượng Khương Trần đã nói.
Đừng nói là những công tử giàu có đó, ngay cả các quan đại thần với triều đình cũng âm thầm bàn luận, về đến nhà phu nhân nhà cũng sẽ họ lẩm bẩm bên tai.
Hết cách với phu nhân nhà họ, đối với chuyện này rất quan tâm, một bên thì lau nước mắt nói những bách tính nghèo khó kia quá đáng thương, một bên thì lấy bạc riêng ra, nói là muốn giúp đỡ bách tính nghèo khó và san sẻ lo âu với triều đình.

À… Đến sau cùng, như thể những người không đặt cược thì không san sẻ lo âu cho triều đình vậy.
Phượng Khương Trần không nghĩ tới kết quả này.

Chỉ có thể nói rằng những người này có trí tưởng tượng thực sự phong phú và các loại thực phẩm chức năng bổ não đều xuất hiện.
Tất nhiên, Phượng Khương Trần vui mừng khi nhìn thấy cục diện như vậy, nhưng… nàng vui vẻ thì những người khác không thể vui vẻ được nữa.
“Tam hoàng tử, ván đánh cược của chúng ta còn mở không?” Cả một buổi sáng cũng chỉ có mười mấy người đặt cược, mà những người này còn hướng đến mặt mũi của các vị quan viên Đông Lăng, đánh cược như vậy làm sao bọn họ có thể tiếp tục mở.
“Mở, tại sao không, Phượng Khương Trần có thể chơi, tại sao ta không thể chơi được.

Phượng Khương Trần chỉ có một một mình Cửu Hoàng thúc chống lưng, chúng ta lại có mấy vị Hoàng tử chống lưng.

Đi, mở lại ván đặt cược làm theo Phượng Khương Trần.” Nam Lăng Cẩm Phàm cắn răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn tú méo mó, tờ tình báo trong tay sớm đã bị xé thành giấy vụn, điều này cho thấy vị hoàng tử này tức giận biết bao nhiêu.

Người vẫn luôn xuôi nước xuôi gió như hắn, lần nữa lại thua trong tay Phượng Khương Trần.
“Rõ.” Người đến nuốt nước bọt, tuy trong bụng có đầy lời muốn nói, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Nam Lăng Cẩm Phàm, sợ đến mức nuốt hết mọi lời muốn nói trở vào bụng.
Tam hoàng tử càng ngày càng đáng sợ, bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, giống như bị rắn độc để mắt tới, người đến vội chạy ra ngoài thật nhanh, vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy “rầm” một tiếng.”
Nam Lăng Cẩm Phàm tức giận đập vỡ chiếc bàn gỗ đỏ.
“Phượng Khương Trần, ả tiện nhân, luôn đối đầu với ta khắp nơi, nếu ta bỏ qua cho ngươi thì ta không phải Nam Lăng Cẩm Phàm.” Hắn đã khổ cực mưu tính trong mấy tháng lại bị Phượng Khương Trần làm loạn làm phá hủy toàn bộ.
Nghĩ thế nào Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

Chủ yếu là vì bỏ lỡ cơ hội này, hắn đi đâu để xoay sở chi phí quân sự? Không có chi phí quân sự, hắn lấy gì để đánh Nam Lăng Cẩm Hàng.


Bình luận

Truyện đang đọc