THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Lúc này hai người bọn họ không nên có bất cứ tiếp xúc da thịt nào, chỉ cần chạm vào người nàng một chút, hắn lại càng muốn nhiều hơn nữa, dục vọng trong lòng cũng không thể kiềm chế được.

Rõ ràng đêm hôm đó ở trong hoàng cung, hắn và Phượng Khương Trần cũng đã từng tiếp xúc thân mật như thế, cũng ngừng lại ở thời điểm cuối cùng, mặc dù lúc đó hắn hơi hối hận nhưng vẫn có thể kiểm soát được bản thân mình, sau khi xong việc vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với nàng, nhưng tại sao hôm nay lại không thể?
Cửu hoàng thúc thực sự không hiểu, chỉ có thể âm thầm đổ Lâm cho khả năng tự chủ càng ngày càng kém của mình, sau khi trở về hắn nhất định phải rèn luyện lại thật tốt.


Mặc dù khó chịu nhưng Cửu hoàng thúc vẫn không quên quan tâm chăm sóc Phượng Khương Trần, bước nhanh hơn nàng một bước, cầm lấy hộp thuốc từ trong tay thị vệ, xách nó bằng một tay, ra hiệu cho Phượng Khương Trần đi theo, Phượng Khương Trần bất đắc dĩ rút tay về.

Cường thế của Cửu hoàng thúc nàng đã từng được lĩnh giáo nên lúc này vẫn ngoan ngoãn đuổi theo, dù sao bây giờ nàng cũng đã quen với việc đi theo sau lưng hắn rồi.

Sau khi bước vào nội viện, hai người lập tức tách ra, Cửu hoàng thúc đưa hộp thuốc của Phượng Khương Trần cho một người trông giống như thái giám, ra hiệu cho hắn đưa Phượng Khương Trần đến đó, còn hắn lại rẽ sang một sân viện khác.

Phượng Khương Trần cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn theo thái giám đi đổi thuốc cho bảy người linh kia, còn Cửu hoàng thúc thì sao?
Cửu hoàng thúc trực tiếp đi đến sân viện mà mình đang ở, vừa vào phòng, hắn đã cởi bỏ áo ngoài và trung y ra, đúng như dự đoán, trên băng vải dính đầy máu đỏ tươi…
Miệng viết thương nứt ra rồi!
Cửu hoàng thúc nhìn miệng vết thương đang thấm máu, cười khổ một tiếng.


Người ta là chết dưới hoa mẫu đơn, chết cũng thành quỷ phong lưu, vậy còn hắn là gì? Chỉ mới ăn được một ít đậu hủ của người ta mà suýt chút nữa đã phải đánh đổi cả mạng sống của mình, đúng là một vụ làm ăn lỗ vốn.

Cửu hoàng thúc hít vào một hơi, lấy một tấm vải trắng từ trong chiếc hộp được giấu kín ra, quấn quanh eo mấy vòng, sau khi đảm bảo sẽ không còn chảy máu nữa hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thắt nút lại, mặc áo vào.

Chỉ làm một chuyện nho nhỏ nhưng Cửu hoàng thúc đã mệt đến mức thở hổn hển, ngả người dựa vào vách tường, âm thầm cảm thấy may mắn thở ra một hơi, phải một lúc lâu sau hắn mới mở mắt ra, trong mắt không thể che giấu được sự mệt mỏi, sắc mặt cũng tái nhợt đến đáng sợ, không cần phải soi gương Cửu hoàng thúc cũng hiểu được tình trạng của mình thực sự không tốt lắm.

Trong khỏang thời gian này xảy ra liên tiếp một loạt chấn thương, quan trọng là sau khi bị thương lại không nghỉ ngơi thật tốt, cho dù người làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi.

Cửu hoàng thúc kéo một chiếc ghế nhựa đến, nặng nề ngồi xuống, mãi cho đến khi hạ nhân chạy đến báo Phượng Khương Trần đã đổi thuốc cho binh lính bị thương xong rồi, hắn mới đứng dậy mặc áo ngoài vào, trước khi ra ngoài còn dùng sức nhéo nhéo hai má mình một cái, chắc chắn sắc mặt không quá kém rồi mới bước ra khỏi cửa.


Trong khỏanh khắc đẩy cửa ra ngoài, Cửu hoàng thúc đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, đôi mắt đen nhanh giống như giếng cạn, gợn sóng bình tĩnh, Phượng Khương Trần thấy Cửu hoàng thúc, cũng không nhìn kỹ mà vội vàng liếc mắt một cái rồi nhanh chóng lên xe ngựa.

Mặc dù nàng tỏ vẻ lãnh đạm không thèm để ý nhưng chuyện xảy ra trên xe ngựa vẫn khiến nàng cảm thấy rất xấu hổ, nhất thời không biết nên phải đối mặt với Cửu hoàng thúc như thế nào.

Bầu không khí trên đường trở về cực kỳ yên tĩnh, Phượng Khương Trần cố ý tránh né Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc cũng không có sức lực trêu chọc nàng, hai người mỗi người ngồi một bên xe ngựa, nhàn nhã trở về thành.




Bình luận

Truyện đang đọc