THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Tiểu hữu? Đây là nhận rồi? Phượng Khương Trần mừng thầm trong lòng, trên mặt lại tiếp tục bày ra vẻ phô trương lãnh diễm mà cao quý của một nữ vương, và chỉ có như vậy mới có thể khiến cho mọi người kinh sợ, mới có thể khiến những kẻ này tin tưởng, vì nàng nắm chắc và tin tưởng đến mười phần, chứ cũng không phải đang đầu cơ trục lợi.
“Bích hải thương khung” Phượng Khương Trần báo ra khúc danh rất rõ ràng.
“Được, Khương Trần tiểu hữu, mời!” Vẻ mặt Nguyên Hi tiên sinh nghiêm nghị, hoàn toàn không có ý gì gọi là vui đùa khinh thị, thậm chí một đám Tam công cũng thu ý cười lại, bày ra một bộ dáng đang nghe.
Những người này đều điên cả rồi sao? Một đám cùng làm trò với Phượng Khương Trần?
Tô Quán không thể tin được thứ mình đang nhìn thấy.

Ba người Thái phó, Thái bảo và Thái sư kia giúp Phượng Khương Trần thì nàng ta còn lý giải được, dù sao bọn họ cũng là người Đông Lăng, nhưng còn Nguyên Hi tiên sinh thì sao?

Tô Quán thật sự không hiểu.
Tô Quán không hiểu, mà những người khác ở đây cũng không hiểu, nhưng bọn họ không phải Tô Quán, dù có khiếp sợ hơn thì bọn họ cũng không biểu hiện ra ngoài, một đám đều ngồi ở chỗ đó, xem thử Phượng Khương Trần sẽ làm nên điều gì kỳ diệu gì, làm sao để vượt qua được một ải này.
Đối mặt với một đôi ánh mắt nóng bỏng, Phượng Khương Trần không hề kinh hoàng lấy một chút, phần hương tịnh thủ, ngồi lặng yên ở sau đàn, tay phải lướt qua dây đàn…
Tí tách tí tách… Đó là tiếng nước?
Ánh mắt mọi người đều trừng to lên, muốn xem thử là Phượng Khương Trần đã làm như thế nào, nhưng nhìn nửa ngày bọn họ cũng chỉ thấy mười ngón tay của Phượng Khương Trần di chuyển, khi thì gẩy, khi thì móc lấy dây đàn như không tồn tại kia, mà tiếng nước kia cũng khi thì bằng phẳng, khi thì nóng lòng, mơ hồ còn có tiếng gió, tiếng chim, thậm chí là tiếng của gió thổi qua những cành lá…
Thần kỳ!
Các bạn chọn truyen1.

one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Mọi người vốn ôm lòng xem diễn hay Phượng Khương Trần làm trò vui lúc này lập tức ngồi thẳng lại, một đám kéo dài cả cổ, muốn xem thử là rốt cuộc Phượng Khương Trần đã bắn ra những âm thanh này như thế nào, cả trong mắt Cửu Hoàng thúc cũng hiện lên vẻ khó hiểu.

Hắn không biết là Phượng Khương Trần còn có chiêu thức ấy, chẳng trách nàng chẳng hề vội vã chút nào.
Vẻ mặt Phượng Khương Trần chuyên chú, ánh mắt dừng trên thân đàn.


Theo sự bay múa của hai tay Phượng Khương Trần, suy nghĩ của mọi người cũng bay múa dần theo, chìm trong mấy tiếng nước suối róc ra róc rách, rồi dòng suối nhỏ nhẹ nhàng len lỏi vào trong sông nhỏ.
Khi chảy về phía sông nhỏ, chúng nó đã gặp được mặt trời, cũng gặp được ngày mưa; chúng nó được gió mát khẽ ve vuốt, cũng gặp những cuồng phong tàn phá bừa bãi.

Chúng lướt qua người mấy ngọn cỏ nhỏ, đã len lỏi qua những hòn đá nhỏ.

Sau khi suối nước chảy vào sông nhỏ, nó hội cùng một chỗ với nước ở trong sông, rồi thỉnh thoảng lại có cá nhỏ nghịch ngợm bơi lại đây, cũng không ngăn được đường đi của chúng nó.

Chúng liên tục bơi vào trong con sông lớn hơn nữa, rồi sông chảy, mãi đến khi nó đi vào biển rộng…
Gió biển thổi đến, sóng biển vỗ vào mặt biển, lúc nhẹ lúc ồn ã.

hoặc chậm hoặc nhanh – một màn này hệt như đang xảy ra trước mắt bọn họ.

Thay vì bảo nghe đàn, thì dường như mọi người ở đây đang “nhìn”
cảnh thì đúng hơn.


Không cần nhắm mắt lại, bọn họ cũng có thể nhìn thấy hình ảnh trên mặt biển kia.

Ở nơi đó, một giây trước còn gió êm sóng lặng, giây tiếp theo đã mây đen dầy đặc, gió mạnh đột kích, sóng biển quay cuồng, thẳng hướng trời cao…
Tiếng nước trào dâng, kinh đào hãi lãng.

Nước biển sôi sùng sục kia như muốn đánh cả trời cao, lòng của mọi người cũng bị tiếng đàn làm cho hoảng sợ, hô hấp cứng lại.

Tuy nhiên, ngay đúng lúc này, một tiếng trống vang lên, sóng biển hạ xuống, mặt biển lại trở về với tĩnh lặng, chỉ còn lại mấy cành hoa nhỏ theo gió vuốt mặt biển.
Khi mọi người ở đây nghĩ là chuyện đã chấm dứt, thì lại thấy Phượng Khương Trần nâng cánh tay phải lên, đảo qua dây đàn từ trái sang phải…


Bình luận

Truyện đang đọc