THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Phượng Khương Trần khâu quần giống như khâu vết thương.

Phần bị mất không phải là miếng vá mà là trực tiếp kéo qua một bên.

Vải không phải da nên không có độ đàn hồi.


Có thể tưởng tượng rằng Lam Cửu Khánh chỉ có thể mặc bên cao bên thấp, bên trái chặt nhưng bên phải lại lỏng, cực kỳ khó xử khi mặc quần đi ra ngoài.
Khi Lam Cửu Khánh mặc chiếc quần do Phượng Khương Trần làm ra và trở về Mật thất Tô Phủ, miệng Tô Vân Thanh không thể ngậm lại vì ngạc nhiên.

Cửu Khánh, một người luôn chú ý vẻ bề ngoài như Cửu Khánh thực sự sẽ mặc một cái quần có “hình dạng” như vậy để đi ra ngoài, hắn không sợ mất mặt sao?
Đương nhiên Lam Cửu Khánh sợ xấu hổ, nhưng mà Phượng Khương Trần hoàn toàn không cho hắn có cơ hội bình luận, trực tiếp may chiếc quần này cho hắn, một khi Phượng Khương Trần may xong, nàng liền đi rửa tay sạch sẽ, sau đó Đồng Giác đã chuẩn bị canh gà bưng tới.
“Uống một bát canh gà, ngươi cần phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt.” Vốn dĩ Lam Cửu Khánh bị thương nên dùng thuốc chống viêm, nhưng ngày mai Lam Cửu Khánh còn có việc phải làm, không thể cho Lam Cửu Khánh gây mê toàn thân, chỉ chuẩn bị những thứ tốt nhất cho hắn, thuốc chống viêm và thuốc mỡ tốt, thậm chí cả thuốc hạ sốt cũng đã chuẩn bị trước, nhắc nhở Lam Cửu Khánh nếu bị sốt thì phải uống.
Khi Lam Cửu Khánh uống canh gà xong, Phượng Khương Trần cũng thu dọn hộp giải phẫu, về phần máu hay gì đó, không cần lo lắng gì cả, Đồng Giác và Đồng Dao sẽ giải quyết sau.
“Cửu Khánh, nửa giờ nữa, nha hoàn của ta sẽ đến thu dọn đồ đạc.” Nói xong, Phượng Khương Trần nhấc hộp thuốc rời đi, tiện tay kéo cả Đồng Giác và Đồng Dao đi, dặn dò bọn họ nửa tiếng nữa đến thu dọn.
Lam Cửu Khánh không nói nhiều, Phượng Khương Trần đã nghĩ hết mọi chuyện cho hắn, nửa canh giờ cũng đủ cho hắn nghỉ ngơi.
Nửa canh giờ này, Phượng Khương Trần cũng không nhàn rỗi, nàng vừa mới phẫu thuật xong, người toàn là mùi thuốc và máu, nàng muốn tắm rửa.
Nửa đêm nói muốn đi tắm, tuyệt đối không cần quan tâm đến tình hình của hạ nhân, nàng bảo Đồng Giác và Đồng Dao đánh thức người phụ trách đun nước trong bếp dậy nấu nước cho nàng tắm.

Cơm dâng tận miệng, quần áo duỗi tay ra, muốn cái gì chỉ cần dặn dò một tiếng, Phượng Khương Trần đã hoàn toàn sa đọa, cũng không cảm thấy nửa đêm đày đọa người khác là chuyện gì xấu.
Nàng là chủ tử, đây là quyền lợi của chủ tử.
Tương tự, Đồng Giác và Đồng Dao cũng không cho là sai, Phượng Khương Trần là chủ nhân của bọn họ, huống chi nửa đêm đun nước sôi, cho dù nửa đêm nàng muốn ăn cơm, người của phòng bếp cũng phải làm.
Hai khắc sau, Đồng Giác và Đồng Dao đã đem nước nóng đến cho Phượng Khương Trần.

Trời còn chưa sáng, Phượng phủ đã náo nhiệt.

Sau khi tắm xong, Phượng Khương Trần trực tiếp đi ngủ.

Việc còn lại là của Đồng Giác Đồng Dao giải quyết.
Đây là sự khác biệt giữa chủ tử và hạ nhân.

Chắc là do quá mệt mỏi, Phượng Khương Trần đánh một giấc ngon lành, sáng dậy, ba vị chủ tớ ăn ý không nhắc đến chuyện tối hôm qua, Phượng Khương Trần mặc một chiếc váy màu cam, dưới sự hộ tống của các thị vệ, tiếp tục đi đến Học viện Hoàng gia.
Ngày thứ ba nàng và Tô Quản tỷ thí thư pháp.

Địa điểm diễn ra cuộc thi vẫn là tại Học viện Hoàng gia.
Không cần nghĩ cũng biết, sẽ có rất nhiều người đến xem náo nhiệt… Lời gửi độc giải: Thân… Tết Trung thu đến rồi, ta duy trì canh ba không hai canh được không? Thân… Vậy được chưa? Thân… Gửi túi nha!
Mấy thứ như nét chữ thư pháp thực sự rất khó để đánh giá trình độ, mỗi một người sẽ thích phong cách và kiểu chữ khác nhau, nếu chỉ có một người quyết định kết quả thì tuyệt đối không công bằng, vì thế sẽ có bảy giám khảo chấm thư pháp.
Cửu hoàng thúc, Tây Lăng Thiên Lâm, Nhan lão, Nguyên Hi tiên sinh và ba người còn lại là những nhà thư pháp lớn nổi tiếng đến từ học cung Tắc Hạ.
Phượng Khương Trần không biết danh tính và thân phận cụ thể của ba người này, nàng cũng không biết người ta yêu thích kiểu chữ nào hơn, chỉ biết đối phương là người có quyền lực, cả hai bên Đông Lăng và Nam Lăng đều đồng ý, đương nhiên họ sẽ không thiên vị bất cứ bên nào.


Bình luận

Truyện đang đọc