THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Nặng như vậy sao? Cửu Hoàng thúc cau mày, hẳn là Khương Trần đã rất vất vả để xốc lên, thảo nào cổ tay nàng thường xuyên bị đau nhức.

Xem ra phải chọn một người đáng tin cậy, để ở bên cạnh Phượng Khương Trần, không nói đến chuyện khác, chỉ giúp nàng mang rương thuốc cũng được.
Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc vừa đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy bên ngoài vẫn còn một nhóm hộ vệ mặc đồ đen, lúc này Phượng Khương Trần mới yên tâm.

Hành động vào ban đêm luôn không an toàn, có nhiều người bảo vệ hơn, nàng cũng yên tâm, ngộ nhỡ gặp phải ám sát gì đó, nàng cũng không cần liều mạng.

Đoàn người nhanh chóng biến mất khỏi phía tây của tiểu viện, một mạch đi về phía bên ngoài hoàng thành.

Phượng Khương Trần tự cho rằng thể lực bản thân cũng ổn, nhưng để đuổi kịp bước chân của Cửu Hoàng thúc vẫn phải cố hết sức.
Sau khi đi qua năm con phố, Phượng Khương Trần bắt đầu thở dốc, cho dù cố gắng hết sức để điều chỉnh nhịp thở, nàng cũng không thể khiến bước đi chệnh choạng của mình trở nên ngay thẳng.

Lúc này nàng vui mừng vì rương thuốc nằm trong tay Cửu Hoàng thúc, nếu không nàng xách theo rương thuốc chạy hết một con phố thì đã coi là không tệ.
Thầy thuốc, thực sự là một công việc tay chân.

Trước kia Phượng Khương Trần mang theo rương thuốc chạy khắp nơi cũng không ít.

Có khi thậm chí phải đi mấy ngày mới có thể đến nơi cần đến.

Nhưng lúc đó, dù có nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng những cao thủ này.
“Vô dụng.” Cửu Hoàng thúc dường như đã nhận ra sự khác thường của Phượng Khương Trần, tuy là nói như vậy, nhưng tốc độ cũng chậm lại rất nhiều, hắn quên mất nữ nhân phía sau không biết võ.

Cuối cùng Phượng Khương Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lại hơi thở rồi tiếp tục đi về phía trước, đồng thời âm thầm quyết định sau khi trở về nhất định phải tăng cường rèn luyện.

Thể chất của thầy thuốc không được kém, nếu không thì làm sao đứng được mười mấy tiếng trên bàn mổ.
Nhưng Phượng Khương Trần không biết rằng những người mặc đồ đen hộ tống họ đã luôn nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ.
Phượng đại phu thật lợi hại, vẫn luôn có thể đuổi kịp tốc độ của chủ tử.

Phải biết rằng, những người tập võ như họ cũng phải gắng sức mới có thể theo kịp tốc độ của chủ tử.
Về sau tốc độ của chủ tử có chậm lại, nhưng với tốc độ đó một nam nhân bình thường cũng không theo kịp, vậy mà phượng đại phu lại có thể vững vàng theo kịp mà không lộ vẻ cố hết sức.
Cách cổng thành không xa, Cửu Hoàng thúc dừng lại, cầm lấy bọc quần áo từ trên tay người bên cạnh, ném cho Phượng Khương Trần: “Mặc vào.”
Bản thân cũng kéo chiếc mũ phía sau lưng lên, từ đầu đến chân đều trùm kín, đồng thời cố ý che giấu hơi thở, cả người như thể hòa vào đêm đen.
Đây là hóa thân? Tác dụng này thực sự quá rõ ràng, hoàn toàn không thể nhìn ra người mặc đồ đen là Cửu Hoàng thúc.
Phượng Khương Trần mặc y phục vào, làm theo Cửu Hoàng thúc, kéo chiếc mũ phía sau lưng lên, hòa quyện vào y phục màu đen.


Đám người mặc đồ đen bên cạnh nàng cũng làm như vậy.

Một nhóm người giống như bóng ma, qua lại trong bóng tối.
Một đoàn bóng đen di chuyển nhanh trong đêm đen, hình ảnh quỷ dị không thể tả.

Nếu Phượng Khương Trần sớm biết xung quanh đều là người, nàng đã nghi ngờ rằng bản thân đã gặp phải ma.
Nàng là một người vô thần luận, nhưng kể từ khi túi trị liệu thông minh đưa nàng đến nơi này, nàng đã tin rằng có thể có một số sức mạnh đặc biệt trên thế giới này, chẳng hạn như dị năng chưa kịp thức tỉnh của nàng.
Chao ôi, cũng không biết thân thể này có dị năng hay không, Phượng Khương Trần có chút thương tiếc, nàng rất muốn biết dị năng của mình là gì.
Một đoàn người nhanh chóng đi tới cổng thành, khi binh lính canh giữ thành tiến lên, Cửu Hoàng thúc lấy ra một tấm lệnh bài giơ lên trước mặt người canh giữ thành: “Thần Cơ Doanh hành sự, mở cổng thành.”
Ở giữa tấm lệnh bài là một chữ “Thần” thật to, và ở mặt sau là một con rồng khổng lồ.


Bình luận

Truyện đang đọc