THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1675

Thêm với việc Phù Lâm gần như đã tìm cho phụ mẫu nàng một chỗ tốt, còn tặng kèm khế đất. Đối với sự hào phóng mang cả ngọn núi tặng nàng, Phượng Khương Trần bày tỏ rất vui, nàng yên tâm nhận lấy, đây là phí môi giới của nàng.

Chỉ là, đối với hành vi cho một cái bạt tai rồi lại tặng ít mật ngọt của Phù Lâm, Phượng Khương Trần vô cùng khinh thường.

Mảnh đất mà Phù Lâm chọn cho phụ mẫu nàng ở ngoại thành, cưỡi ngựa mất nửa ngày, cũng không tính là xa. Tô Văn Thanh nói Phù Lâm lấy được mảnh đất này không dễ, bởi vì mảnh đất là của hoàng thượng, mà hoàng thượng vẫn không có ý định tặng cho người khác.

Đối với việc này Phượng Khương Trần không phát biểu ý kiến, Phù Lâm là thần côn, hắn muốn lừa gạt hoàng thượng một mảnh đất còn không dễ sao.

Phượng Khương Trần không hiểu gì về phong thủy, nàng cũng không phải chuyên gia địa chất, dụng cụ trị liệu trong túi không thể phân tích được thành phần của đất, có điều một người có thiên phú trong lĩnh vực kiến trúc như Tô Văn Thanh cũng nói chỗ này tốt thì đương nhiên nó sẽ tốt.

Phượng Khương Trần còn chưa mở miệng, Tô Văn Thanh đã chủ động ôm tất cả công việc, bảo Phượng Khương Trần yên tâm ba ngày sau sẽ xây xong mộ phần, đảm bảo không làm lỡ chuyện của Phượng Khương Trần.

Đùa à, đây chính là nhạc phụ, nhạc mẫu của Cửu hoàng thúc, dù sao thì hắn chỉ cần mở miệng vài câu là được, động não chỉ huy cụ thể là Cửu hoàng thúc.

Cửu hoàng thúc đã chuẩn bị nhân công từ lâu, một nghìn thợ lành nghề khéo léo được chia làm mười đợt ngày đêm xây dựng không ngừng nghỉ. Cũng không phải lăng tẩm của hoàng đế, chỉ cần thời gian ba ngày là đủ.

Ba ngày sau hạ táng cũng là do thần côn Phù Lâm đó nói. Tên này bản lĩnh khác không có nhưng xem ngày rất chuẩn, Phượng Khương Trần trực tiếp xem hắn thành thầy phong thủy mà dùng. Khụ, khụ…tuy nói là hơi lãng phí nhân tài nhưng cũng ngăn không nổi mong muốn của Phù Lâm.

Phượng Khương Trần biết dựa vào nàng, đừng nói ba ngày chứ ba mươi ngày cũng xây không xong mộ. Nhưng nàng không muốn ủy khuất cha mẹ, nên Phượng Khương Trần hào phóng chấp nhận ý tốt của Tô Văn Thanh, đồng thời hứa hẹn: “Tô Văn Thanh, xem như ta nợ ngươi một cái ân huệ.”

Phải biết rằng khi Tô Văn Thanh giúp Phượng Khương Trần xây dựng Phượng phủ nàng cũng không nói câu này, có thể thấy nàng xem trọng nghĩa trang như thế nào.

“Ngươi nói thật?” Hai mắt Tô Văn Thanh phát sáng, bản tính thương nhân khiến hắn nhanh chóng tính toán cái ân huệ này của Phượng Khương Trần giá trị bao nhiêu. Nếu, nếu đợi đến một ngày nào đó, cái ân huệ này sẽ là cái giá trên trời.

Hahaha…Tô Văn Thanh rất muốn cười, nhưng đây là nơi an nghỉ của Phượng phụ Phượng mẫu, hắn vui cũng không thể cười ra tiếng.

Nhịn, hắn phải nhịn không được cười, kết quả nhịn đến toàn thân run rẩy.

Động kinh?

“Văn Thanh, người bình tĩnh một chút, đừng sợ, ta ở đây.” Phượng Khương Trần vội vàng chạy đến, kẹp chặt miệng Tô Văn Thanh, sợ hắn cắn thương chính mình.

“A…” Miệng Tô Văn Thanh chảy máu, đau đớn hét: “Phượng Khương Trần, ngươi mưu đồ hại người.”

“Ngươi không sao rồi?” Thấy Tô Văn Thanh bình thường trở lại, Phượng Khương Trần mới buông hắn ra: “Dọa chết ta rồi, sao ngươi lại bị động kinh, trước đây chưa từng nghe ngươi nói?”

“Động kinh? Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta bị động kinh? Ngươi mới bị động kinh ấy.” Tô Văn Thanh tức giận giậm chân.

Có cần phải mắng người như vậy không, hắn đường đường là nhà giàu số một Đông Lăng, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, thế nhưng lại bị Phượng Khương Trần nói bị động kinh. Nếu lời này mà truyền ra ngoài, hắn còn sống nổi không.

“Không có sao? Bộ dạng vừa rồi của ngươi chính là động kinh phát tác đấy, đừng có giấu bệnh sợ thầy. Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ bệnh tình của ngươi ra ngoài. Động kinh phải trị liệu cấp bách, nếu không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.” Thói quen nghề nghiệp khiến Phượng Khương Trần nghĩ Tô Văn Thanh đang giấu diếm bệnh tình của bản thân, nên lập tức an ủi.

Bình luận

Truyện đang đọc