THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Đương nhiên, bọn họ thấy Phượng Khương Trần thuận mắt, phần lớn cũng là vì nàng là người Đông Lăng.

Nếu nàng thắng Tô Quán, mặt mũi Đông Lăng cũng xán lạn.

Bọn họ ai cũng có lòng yêu nước, trước mắt là danh dự quốc gia, sao có thể bỏ qua chút tỳ vế nào trên người Phượng Khương Trần.
“Tưng…”
Sau thời gian chưa đến hai nén hương, Tô Quán đã xong một khúc.


Trong khoảnh khắc kết thúc, Tô Quán mở mắt ra, thần thái hai mắt xán lán, có thể nhìn ra nàng ta rất hài lòng về biểu hiện của mình vừa rồi.

Thâm chí, có thể nói hôm nay nàng ta còn phát huy vượt xa ngày thường.
Nam Lăng Cẩm Phàm cũng hài lòng mà gật đầu.

Trong số những người ở đây, trừ Phượng Khương Trần thì đều là cao thủ âm luật.

Dù họ không đàn, thì ít nhất cũng có biết, đây là chương trình học mà con cháu nhà quyền quý phải biết.
Một khúc này của Tô Quán, khó mà bắt bẻ.
Có người cao hứng, cũng có người lo lắng.

Thái tử, Lạc vương và đám người Hoàng Quý phi cũng rất lo lắng cho Phượng Khương Trần, sợ là một khúc này của Tô Quán còn vượt xa nhạc công giỏi nhất hoàng cung.

Phượng Khương Trần…

Haizz, bây giờ họ chỉ mong là nàng đừng thua quá khó coi.
Trong lòng mọi người im lặng cầu nguyện.
Tô Quán đứng dậy, thu hết biểu cảm của mọi người vào đáy mắt, ánh mắt đảo qua, dừng lại trên người Phượng Khương Trần ba giây.

Không thấy được dáng vẻ lo lắng kinh hoàng của Phượng Khương Trần, Tô Quán có hơi thất vọng.
Tô Quán lui về phía sau hai bước, đứng ở bên trái cầm đài, đầu tiên là phúc thân với Hoàng thượng và Hoàng hậu, sau lại làm một cái lễ với Nguyên Hi và tam công: “Nam Lăng Tô Quán, kính thỉnh Nguyên Hi tiên sinh chỉ giáo!”
Tất cả mọi người rất rõ ràng, rằng trong số những người ở đây, người có tư cách bình phán chỉ có một mình Nguyện Hy tiên sinh, vì hắn đều không liên quan gì đến Đông Lăng hay Nam Lăng.
Giờ khắc này, không chỉ là Tô Quán, đám người Hoàng thượng cũng rất mong chờ lời bình của Nguyên Hi tiên sinh.

Một câu đầu tiên của Nguyên Hi tiên sinh có thể quyết định thắng bại.

Tuy nhiên, riêng chỉ một mình Phượng Khương Trần, bộ dáng nàng vẫn là không liên quan gì đến mình như trước, rất có tư thế không xem Tô Quán vào mắt.
Thấy cảnh như vậy, tất cả mọi người có chút đoán không ra, thậm chí Nguyên Hi tiên sinh cũng cho là cầm tài của Phượng Khương Trần cao siêu, căn bản không quan tâm gì đến Tô Quán, nên khi ra lời bình cũng bèn cẩn thận ba phần: “Tài nghệ của Tô Quán tiểu thư thành thạo, cầm kĩ cao siêu.

Phong cách của “Quảng Lăng Tán” là khí thế hào hùng mà độc đáo, Tô Quán tiểu thư trình diễn không hề sai lệch.


Tuy nhiên, vẫn có chỗ chưa được hoàn mỹ, chính là Tô Quán tiểu thư quan tâm đến kỹ xảo quá, không hề dung nhập tình cảm của bản thân vào cầm khúc, khiến cho cầm khúc này thiếu đi một phần dõng dạc và khí khái anh hùng.

Tuy nhiên, với sự linh tuệ của Tô Quán tiểu thư, có thể đàn được thế này, vậy là đã bất phàm trong đồng bạn cùng trang lứa!”
Trước phê bình, sau cho mứt ngọt… Nguyên Hi tiên sinh này cũng thật là một người lạ thường.

Phượng Khương Trần thì cảm thấy người này không phải kiểu người cổ hủ, đáng để kết giao, chỉ là không biết qua hôm nay, Nguyên Hy tinh sinh nãy có ý muốn kết giao với nàng không.
Vốn dĩ Tô Quán còn có chút mất hứng, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, nàng ta hành một cái đại lễ với Nguyên Hi tiên sinh bằng vẻ mặt vui mừng: “Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.”
Tô Quán nhanh nhẹn ngồi xuống, hệt như một con bướm màu hồng nhạt, phô bày ra vẻ xinh đẹp của mình dưới ánh mặt trời.
“Khương Trần tiểu thư, đến người rồi.” Thái phó híp mắt cười nói, mở miệng không nhanh không chậm dưới sự mong chờ của mọi người.
Cáo già!


Bình luận

Truyện đang đọc