THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Thế giới của hắn và Tần Bảo Nhi hoàn toàn không giống nhau, hắn căn bản không biết cách phải chung đụng với Tần Bảo Nhi như thế nào.
Bộ Kinh Vân á khẩu không trả lời được.

Dưới sự cường thế của Lam Cửu Khánh, khí thế của Bộ Kinh Vân càng ngày càng yếu, cuối cùng hắn chỉ dám nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng đâu cần ngươi ở cạnh mỗi ngày, ngươi chỉ cần thỉnh thoảng đến liếc Bảo Nhi một cái là được rồi.


Tần Bảo Nhi nàng nhớ ngươi.”
Hừ! Lam Cửu Khánh cười lạnh nói: “Kinh Vân, hẳn là ngươi hiểu biết Tần Bảo Nhi hơn ta.

Chỉ cần ta thăm nàng một lần, vậy sẽ phải có lần hai, lần ba, nàng sẽ lại yêu cầu như thế, yêu cầu ta thỏa mãn mong muốn của nàng.

Một khi ta không làm được, thì chính là ta đang không quan tâm nàng, phụ bạc nàng.

Kinh Vân, ngươi rõ ràng hơn ta nhiều, ta có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi, mà trong thời gian đó, ta có thể thoả mãn hết nhu cầu của Tần Bảo Nhi sao?”
“Chuyện này…” Miệng Bộ Kinh Vân há hốc ra, nửa ngày nói không nên lời.
Cửu Khánh nói không hề sai.

Chỉ cần Cửu Khánh lộ mặt ra cho Bảo Nhi thấy, chắc chắn Bảo Nhi sẽ lại yêu cầu thêm lần nữa.


Đến lúc đó… hắn còn có thể tiếp tục khuyên bảo Cửu Khánh sao?
Bộ Kinh Vân cúi đầu, không dám nói nữa.
Hu hu hu, hắn đã đồng ý với Bảo Nhi là sẽ để Cửu Khánh tới thăm nàng rồi, bây giờ hắn phải làm sao đây?
Hừ! Lam Cửu Khánh quay mặt đi, cười lạnh một tiếng.
Muốn lấy ta để chọc cho mỹ nhân vui à? Ngươi nằm mơ đi! Ta không chỉnh chết ngươi, ta mới không tên Lam Cửu Khánh đấy!
Đúng vậy, Lam Cửu Khánh đang cố ý.

Tần Bảo Nhi không hề cố tình gây sự như trong lời hắn vậy, tất nhiên bảo hắn đi gặp Tần Bảo Nhi một cái thì không thành vấn đề, nhưng vì sao hắn phải cho Bộ Kinh Vân như ý nguyện?
Hắn vui vẻ nhìn bộ dáng bị khinh bỉ hai lần của Bộ Kinh Vân, vui vẻ vì Bộ Kinh Vân giận mà không biết phải đổ vào đâu.
“Đang có chuyện gì vậy?” Lúc Tô Vân Thanh cầm súng quay lại, thấy Lam Cửu Khánh lạnh lẽo như pho tượng, vẫn không nhúc nhích, mà Bộ Kinh Vân thì cứ như con gà trống vừa bại trận, không còn sức lực, bèn hỏi.
“Không có việc gì.” Làm sao Bộ Kinh Vân dám nói là hắn đã nói chuyện Lam Cửu Khánh đến ở bên cạnh Tần Bảo Nhi?

Nhưng nếu Cửu Khánh không chịu đi thăm Bảo Nhi, hắn phải giải thích với Bảo Nhi như thế nào đây?
Tưởng tượng đến hình ảnh Bảo Nhi thất vọng, thương tâm, rơi lệ đầy uất ức, lòng Bộ Kinh Vân bèn co rút lại không ngừng, vô cùng đau đớn.
Cửu Khánh, sao ngươi có thể quăng Bảo Nhi sang một bên như vậy chứ?
“Ha ha!” Trong mắt Tô Vân Thanh vừa đảo là hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì.
Mấy hôm nay Tần Bảo Nhi vô cùng huyên náo ầm ĩ, mà cái gọi là huyên náo ầm ĩ, cũng không phải là khóc nháo gọi to với Bộ Kinh Vân, mà là dùng cặp mắt đáng thương như con nai con kia mà nhìn Bộ Kinh Vân, mãi đến khi Bộ Kinh Vân chịu mềm lòng mới thôi.
Đang ở đây, hắn vui vẻ xem kịch vui, xem sự khó xử của Bộ Kinh Vân.

Trông cái bộ dáng như thế này, chắc chắn ngày mai Bộ Kinh Vân sẽ lại được “hưởng thụ” ánh mắt ai oán trách móc kia của Tần Bảo Nhi.
Tưởng tượng ra hình ảnh đó thôi, Tô Vân Thanh đã thấy tâm trạng mình phấn chấn!


Bình luận

Truyện đang đọc