THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1657

Vui sướng, cực kỳ vui sướng!

Tâm trạng của Hoàng thượng lúc này giống với lúc nghe được tin các huynh đệ của mình đều đã chết, phụ hoàng ông ta băng hà rồi, toàn bộ hoàng thất Đông Lăng không còn vị hoàng tử trưởng thành nào ngoại trừ ông ta, ông ta là người duy nhất có tư cách ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, ông ta là Hoàng đế của Đông Lăng.

Giờ khắc này, Hoàng thượng vui mừng đến mức không thấy Nam Bắc, cũng may còn lý trí, nhờ nhiều năm sống trong kiếp đế vương nên lý chí kiên định hơn trước, vì vậy nên ông ta không làm ra hành động thất thố nào.

Hoàng thượng cao cao tại thượng đứng trên thánh đài, tư thế quân lâm thiên hạ nhìn xuống các thần tử đang quỳ dưới chân ông ta.

Đây là thần tử của ông ta, cả thiên hạ này đều phải thuần phục dưới chân ông ta.

Hoàng thượng dang tay ra, lớn tiếng nói: “Các khanh bình thân.”

Lúc này, cả người Hoàng thượng tràn đầy nhiệt huyết, ông ta tin tưởng kiếp này ông ta có thể thống nhất Cửu Châu, có thể quân lâm thiên hạ, được vạn dân chầu mừng.

Đồng thời, ông ta cảm thấy khá hối hận, nếu biết lời của Phù Lâm không phải là giả thì ông ta đã hy sinh một chút trước mặt dân chúng, để dân chúng Đông Lăng thấy Hoàng thượng của bọn họ sáng suốt cỡ nào, vĩ đại cỡ nào!

Có chút đáng tiếc, nhưng Hoàng thượng cũng hài lòng với kết quả hiện tại rồi, ông ta tin chuyện ngày hôm nay có thể truyền đến khắp nơi trong đại lục Cửu Châu dù nơi đó có hẻo lánh đến mức nào. Lúc này, Hoàng thượng tham vọng, sâu cỡ vạn trượng, ông ta tin rồi có một ngày, ông ta chắc chắn có thể chinh phục thiên hạ này!

“Ngô hoàng thánh minh, trời phù hộ cho Đông Lăng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Dưới thánh đài, mọi người đều không đứng dậy, mà lần nữa từ sâu trong tâm hồn thốt ra những lời tôn kính, những lời ca ngợi của bọn họ vào lúc này hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng.

Nếu như Hoàng thượng không thánh minh, tuyết dày sao có thể ngừng rơi sau khi tế trời, cho dù có người nghĩ đến việc Hoàng thượng biết trước tuyết hôm nay sẽ ngừng thì đã sao, sẽ chỉ càng thêm tin phục Hoàng thượng, bởi vì Hoàng thượng biết được ý trời!

Ý trời? Ý trời là gì, ý trời chính là những chỉ thị của trời xanh, không thể làm trái ý trời, Hoàng thượng chỉ là đang làm theo ý trời.

Nội tâm của văn võ bá quan Đông Lăng sôi sục, bọn họ phục thị Hoàng thượng chính là làm theo ý trời, là thiên hạ minh chủ, bọn họ thân là thần tử của Hoàng thượng, tự nhiên cũng được trời phù hộ. Mà vẻ mặt Túc thân vương cũng kích động, Cửu hoàng thúc ở gần đó, mơ hồ nghe được Túc thân vương nói: “Giống như Thánh quân, Đông Lăng ta thật có phúc!”

Cửu hoàng thúc biết Hoàng thượng thắng ván này rất đẹp, ông ta đã thành công thu được lòng của mọi người, giờ phút này, tất cả mọi người đều muốn tránh lui, dưới hào quang của kỳ tích, bọn họ có làm gì cũng đều ngu xuẩn, vô tri.

Ván này, hắn nghĩ đến mở đầu nhưng không nghĩ đến kết thúc.

Giờ Tỵ canh ba!

Tuyết ngừng rơi vào lúc Hoàng thượng vừa dứt câu cuối cùng, xuất hiện kỳ tích trước mặt mọi người, có nói gì cũng vô dụng, tất cả công kích đều không là gì, việc Cửu hoàng thúc có thể làm vào lúc này chính là lui một bước.

Cửu hoàng thúc nhìn đám người đang vui mừng hớn hở, cười nhẹ như cơn gió thoảng qua, hoành huynh, thời gian còn dài!

Kỳ tích như hào quang cũng như xiềng xích, từ xưa đến nay, hôn quân dễ làm, minh quân khó làm, thánh quân càng không dễ làm.

Cửu hoàng thúc quay đầu, nhìn chuẩn xác Phù Lâm đang nấp trong một góc tối, Phù Lâm vẫn như cũ, mặc một thân Thanh y, dáng vẻ bình tĩnh, giống như mọi chuyện xảy ra trên thánh đài đều không liên quan đến hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc