THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Bây giờ mới qua một ngày thôi, Tây Lăng Thiên Vũ đã khiến vết mổ biến thành thế này, thật đúng là có bản lĩnh.

Tây Lăng Thiên Vũ đang ngại nàng còn chưa đủ bận à? Hắn không biết ngày mai nàng còn phải tỷ thí với Tô Quán sao?
“Điện hạ, tốt nhất đừng có lần sau nữa!” Phượng Khương Trần nói với giọng điệu không tốt.

Tây Lăng Thiên Vũ gật đầu lia lịa.

Phượng Khương Trần gạt băng vải nhiễm máu sang một bên, cầm nhíp lên gắp một khối bông lau khô máu loãng chỗ vết thương.

Nàng cũng không quan tâm Tây Lăng Thiên Vũ có thể bất mãn hay không, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Đợi sau khi lau khô máu loãng rồi, Phượng Khương Trần lại nói với Tây Lăng Thiên Vũ: “Nhị Hoàng tử, ta muốn cắt đi hết tất cả những phần thịt hư thối này trên vết thương, có thể đau lắm, ngươi hãy chịu một chút!”
Không phải Phượng Khương Trần cố ý tra tấn Tây Lăng Thiên Vũ, không gây tê cho hắn, thật ra là vì nếu gây tê thêm nữa, sẽ khiến cho miệng vết thương khó khép lại.
“A, được!” Tây Lăng Thiên Vũ nhìn “chân” của bản thân, ngẩn ra, trong mắt lóe ánh lệ.
Cuối cùng chân của hắn cũng “dài” ra rồi! Nhìn vết mổ này, hắn cảm thấy như chân giả cũng trở thành chân thật, mà ở trong mắt hắn, vết mổ xấu xí kia cũng là hình ảnh đẹp nhất.
Cuối cùng hắn có thể đi lại rồi, cuối cùng hắn có thể đi lại được như người bình thường rồi!
Mười lăm năm, kể từ khi chân này bị phế, suốt mười lăm năm hắn chưa từng được nếm lại cảm giác được bước đi.

Miệng vết thương của hắn bị vỡ ra rồi đổ máu, là vì sau khi hắn tỉnh lại, quá vội vàng muốn biết tình huống “chân” của mình như thế nào, nên không để ý sự ngăn cản của thị nữ, mở mạnh băng vải ra.
Nhưng hắn cũng không làm được đến cuối.


Vì quá mức kích động, hắn không cẩn thận chà mạnh vào vết thương, có máu bắt đầu chảy ra.

Thị nữ chết sống ngăn cản, hắn cũng sợ gặp chuyện không may, liền leo xuống bậc thang.
Nhìn thấy đôi chân đã “dài” ra của mình, rồi nghĩ đến chuyện ba tháng sau là mình có thể đi lại bình thường, Tây Lăng Thiên Vũ bèn mừng rỡ như điên, bảo thị nữ mang rượu tới, hắn cần phải chè chén một phen no say!
Thị nữ nói Phượng Khương Trần đã có dặn dò, bảo là trong thời kỳ dưỡng thương thì không thể uống rượu, cuối cùng nàng ta không lay chuyển hắn được, đưa một vò nhỏ đến, kết quả…
Thì biến thành thế này đây.
“Các ngươi đè Nhị Hoàng tử lại đi.” Sau khi Phượng Khương Trần khử trùng dụng cụ, bèn bảo thị nữ tiến lên, ngăn Tây Lăng Thiên Vũ lại.
“Không cần, ta cam đoan ta sẽ không nhúc nhích!” Tây Lăng Thiên Vũ đưa tay ngăn thị nữ lại.
Một đại nam nhân, ngay cả chút đau đó cũng không chịu được, vậy mất mặt đến bao nhiêu?
“Hy vọng Nhị Hoàng tử ngươi có thể làm được!” Sự kiêu ngạo của nam nhân, Phượng Khương Trần hiểu, dù cho nam nhân này mới chỉ hơn mười tuổi, thì ở cổ đại cũng đã được xem là nam tử trưởng thành.

Ước chừng bọn họ đã so được với mấy người trung niên ba, bốn mươi tuổi ở hiện đại.
Tuy là cắt bỏ thịt sẽ đau, nhưng nó hoàn toàn ở trong phạm vi có thể chịu được, ít nhất thì không đau bằng khi sinh con.


Trước kia Phượng Khương Trần đã từng tự cắt bỏ thịt thối trên vết thương mình, băng bó miệng vết thương trong tình huống không được gây tê, nên nàng có niềm tin với khả năng chịu đau của Nhị Hoàng tử.

Ý chí của Nhị Hoàng tử không thể thua kém nàng được…
Miệng vết thương rạn nứt, sinh mủ, cũng không phải là vết thương gì khó để xử lý, nhưng sở dĩ Phượng Khương Trần lạnh lẽo ra mặt, là cũng chỉ vì cho Tây Lăng Thiên Vũ một lời cảnh cáo, để cho hắn thêm an phận một chút.
Một bệnh nhân không chịu hợp tác sẽ mang đến rất nhiều phiền phức không cần thiết cho bác sĩ, nàng phải bóp chết phiền phức ngay từ trong nôi!
Lại may vết thương lại, bôi thuốc, Phượng Khương Trần tiếp tục tiêm vào một mũi thuốc giảm sốt cho Tây Lăng Thiên Vũ.

Trên thực tế thì truyền nước biển tốt hơn, nhưng điều kiện hiện tại thì không cho phép, Tây Lăng Thiên Vũ cũng chỉ có thể chịu đựng.


Bình luận

Truyện đang đọc