THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Tô Vân Thanh và Vương gia nói đến chuyện làm ăn gì, không cần nghĩ cũng biết, chính là là ván đánh cược lớn mà Phượng Khương Trần đề xuất.

Đối mặt với lợi nhuận cao, không phải Tô Vân Thanh không muốn nuốt một mình, và hắn cũng có khả năng nuốt một mình, nhưng Cửu Khánh và Phượng Khương Trần đều không đồng ý.
Thời gian quá ngắn, ván cược quá lớn, một nhà không nuốt nổi, nhiều nhà hợp tác mới có thể tối đa hóa lợi ích, đây là lý do của Phượng Khương Trần.
Và Lam Cửu Khánh nhắc nhở Tô Vân Thanh rằng đây là cơ hội tốt để kết giao với quyền quý, phân chia một chút lợi ích không phải là chuyện to tát gì, thế gia và quyền quý cùng nhau hợp tác mới có thể làm nổi lên thanh thế của ván cược này, mới có thể đẩy tiền đặt cược tích lũy lên đến mức cao nhất.
Phần lớn thế lực của Cửu Hoàng thúc đều ở trong hoàng thành, mà nơi đây lại là địa bàn của thế gia và quyền quý, có sự hỗ trợ của bọn họ thì mọi việc sẽ thuận lợi.
Đến lúc đó, sẽ không chỉ có hoàng thành, mà toàn bộ bách tính Đông Lăng đều sẽ tham gia ván cược lớn này.


Gần như có thể nói là một ván cược lớn của toàn dân.

Đến khi đó, cho dù các thế lực khác muốn chia một miếng bánh cũng không được.

Đồng thờ, tiền đặt cược gom góp được, chắc chắn không chỉ có một chút bạc ở hoàng thành đó.

Tuy rằng bọn họ phân chia một ít, nhưng mức nhận được sẽ càng nhiều hơn.
Phải nói rằng, môn sinh Cửu Khánh và môn sinh Phượng Khương Trần có cái nhìn tổng thể về tình hình ngang nhau.

Hai người họ nhìn nhận vấn đề xa hơn và chính xác hơn.

Tuy rằng, mới đầu Tô Vân Thanh không nghĩ tới, nhưng Cửu Khánh vừa nhắc đến hắn đã hiểu ra và lập tức đi liên hệ với các phe.
Phượng Khương Trần và Lam Cửu Khánh không biết, bởi vì “lòng tham” của bọn họ, đã trực tiếp khiến Nam Lăng Cẩm Phàm rơi vào cái hố, chủ yếu là nghĩ đến một khoản tiền đặt cược của Đông Lăng làm chi phí quân sự, nhưng kết quả lại thua thiệt suýt chút nữa không thể trở về Nam Lăng.

Lam Cửu Khánh và Phượng Khương Trần có cái nhìn tổng thể rất tốt, nhưng… Nói đến loại chuyện hợp tác với thế gia và quyền quý, hai người hoàn toàn không biết làm, loại chuyện này chỉ có “gian” thương như Tô Vân Thanh mới có thể làm được.
Tiếc là, ngày đầu tiên Tô Vân Thanh hành động đã đụng phải vài cái đinh mềm.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra trong ván cược này có lợi nhưng cũng có mưu đồ, thế nên không phải tất cả các thế gia và quyền quý đều bằng lòng tham gia vào loại chuyện này, bởi vì dính vào ván cược, danh tiếng sẽ xấu.
Thế gia coi trọng danh tiếng, cho dù hành động trong tối, bọn họ cũng không muốn dính vào loại hình đánh cược.

Loại chuyện này chỉ có thể lừa gạt lão bách tính bình thường, người ở tầng lớp trên nếu bắt tay vào điều tra là có thể tra ra được.
Thế gia đến khắp nơi kiếm tiền cũng được, nhưng bản thân họ không kinh doanh, sản nghiệp của họ đều do gia nhân thế gian xử lý.

Họ tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà hủy hoại danh tiếng của mình để cho sĩ tử thanh liêm mắng chửi.
Tô Vân Thanh hỏi Lam Cửu Khánh làm thế nào, Lam Cửu Khánh kêu hắn đi tìm Phượng Khương Trần.
Ván cược này là do Phượng Khương Trần đề xuất, hợp tác với người khác cũng là Phượng Khương Trần đề nghị, chắc chắn Phượng Khương Trần phải có cách giải quyết.
Lúc này Phượng Khương Trần mới nghĩ đến, đây không phải là thời hiện đại, chính phủ tuyệt đối không được tổ chức đánh bạc, mà thế gia danh tiếng nổi trội đặc biệt coi trọng danh dự, sao có thể làm ra loại chuyện hủy hoại danh tiếng như vậy.


Nhưng nếu từ bỏ vào lúc này, Phượng Khương Trần lại không cam lòng.

Phượng Khương Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Từ trong năm phần số tiền đặt cược mà nhà cái lấy được, rút ra một phần dùng để cứu giúp bách tính nghèo khó.

Ván cược này, chúng ta phải nhằm vào lợi ích của bách tính nghèo khó và dùng đến tấm bảng hiệu phân ưu nỗi lo cho triều đình.”
Không phải thế gia vừa muốn kiếm tiền lại cần danh tiếng sao? Vậy được, nàng sẽ cho họ!
Một phần số tiền này chắc chắn không ít, nhưng dùng để mua được danh tiếng và sự trợ giúp của thế gia thì rất đáng!
“Cao, thật sự là cao.

Kiếm được tiền, cũng kiếm được danh tiếng.” Tô Vân Thanh lúc này càng ngày càng bội phục Phượng Khương Trần, lại có thể nâng một ván đánh cược lên tầm cao quốc gia.
Phượng Khương Trần chỉ cười khẩy một tiếng và không nói gì.


Bình luận

Truyện đang đọc