THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Cửu Hoàng thúc, Tây Lăng Thiên Vũ, Đông Lăng Tử Lãng, Nam Lăng Cẩm Phàm, bây giờ lại thêm vào một Lam Cửu Khánh nữa.

Ai ai cũng đều là những cái tên vô cùng phiền phức! Phượng Khương Trần đột nhiên vô cùng nhớ Vương Cẩm Lăng.
Hu hu hu, vẫn là Cẩm Lăng tốt, Cẩm Lăng chưa bao giờ miễn cưỡng nàng, bất kể là nàng làm gì, hắn cũng đều sẽ ủng hộ nàng.

Hắn chưa bao giờ hỏi nàng nguyên nhân, luôn giúp nàng khi nào nàng cần, cho nàng sự giúp đỡ lớn nhất!
Cẩm Lăng, ta nhớ ngươi.


Phượng Khương Trần khẽ thì thầm trong lòng mình.
Vương Cẩm Lăng đang ngủ đêm ở trạm dịch, một mình cô đơn đứng trong viện.

Hắn nhìn lên trăng sáng, trên bầu trời, nói trong cơn im lặng: “Khương Trần, ta nhớ nàng!”
Nhánh cây khẽ nhúc nhích, tĩnh lặng không tiếng động, càng lộ ra vẻ tịch liêu.
Một mình Vương Cẩm Lăng ngắm trăng đầy cô đơn, nhấm nháp tư vị của tương tư.

Phượng Khương Trần vội vã thu lại tâm tư của chính mình, lấy ánh mắt sang đánh giá Lam Cửu Khánh, hy vọng Lam Cửu Khánh có thể thỏa hiệp.

Tiếc thay, Lam Cửu Khánh không phải Vương Cẩm Lăng, sẽ không vì một câu không muốn của Phượng Khương Trần mà thỏa hiệp vô nguyên tắc vô điều kiện.
“Phượng Khương Trần, nói câu trả lời của ngươi cho ta biết!” Lam Cửu Khánh lại lặp lại.

Hôm nay nếu hắn không có được đáp án của Phượng Khương Trần, vậy tuyệt đối sẽ không đi.
Có thể không cần cân não như vậy không?
Phượng Khương Trần giận dữ.


Nàng không muốn chỉ nói một câu thôi mà đã bán mình, nhưng ở trong tình huống này, người có thể thỏa hiệp chỉ có nàng.

Phượng Khương Trần nghĩ nghĩ, thở dài nói: “Lam Cửu Khánh, không phải trước kia ngươi muốn ta giúp ngươi cứu một người thôi sao? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi mở miệng, bất kể đối phương là ai, ta cũng sẽ cố hết sức cứu trị, dù đối phương là kẻ thù giết phụ thân ta, nhưng chỉ cần ngươi mở miệng bảo ta cứu, ta sẽ cố hết sức mà làm!” Được rồi, ta cứu xong rồi lại giết đối phương.
Thấy Lam Cửu Khánh không hề hài lòng về đáp án của nàng, Phượng Khương Trần lại nói : “Về phần lời ngươi nói thì không phải chính ngươi mở miệng, chuyện gì ta có thể giúp ngươi được không, ta không thể cho ngươi một đáp án khẳng định.

Ta chỉ có thể nói, chỉ cần ngươi mở miệng mà ta có năng lực giúp đỡ được, vậy chắc chắn ta sẽ giúp ngươi!”
Đây là đáp án tối ưu nhất mà nàng có thể đưa ra, nàng sợ phiền phức, khi nàng đưa ra hứa hẹn như vậy, nó đã không hề dễ dàng rồi.
Phải biết rằng, dù là với Cửu Hoàng thúc hay với Vương Cẩm Lăng, nàng cũng không thể đưa ra hứa hẹn như vậy.

Cửu Hoàng thúc dùng đủ loại biện pháp bức nàng chế tạo Liên Thiên Lôi, cuối cùng nàng cũng cắn răng từ chối.
Nếu cho Lam Cửu Khánh một hứa hẹn như vậy, thì trừ việc xem Lam Cửu Khánh như một bằng hữu ra, nàng sẽ càng thiếu hắn nhiều ân tình hơn.

Không có ơn Lam Cửu Khánh cứu mạng nàng, không có Lam Cửu Khánh, nói không chừng Phượng Khương Trần nàng đã sớm chết…
Đáp án như vậy…

Thật sự là khiến người ta thấy vừa vui mừng vừa thất vọng.
Lam Cửu Khánh nhắm mắt lại, bình tĩnh tự nhủ với chính mình.
Mặc dù hắn chỉ còn cách một khoảng cách nữa, nhưng có vẻ nó tốt hơn việc trả lời qua loa rất nhiều.

Tuy là Lam Cửu Khánh không quá mức hài lòng, nhưng cũng không quá thất vọng.
Tạm thời cứ như vậy đi.

Dọa cho Phượng Khương Trần chạy, vậy hắn mất nhiều hơn được.
Lam Cửu Khánh, ngươi hãy tin Phượng Khương Trần đi, dù là trên người nàng cất giấu một thứ bí mật “kinh thiên động địa.”, mi cũng thử tin tưởng nàng đi, có người nào trên thế gian này mà không có bí mật?
Trong lòng tuy vẫn còn chút khúc mắc, nhưng hắn thấy mình tốt hơn buổi sáng nhiều.
“Phượng Khương Trần, nhớ kỹ lời nói của ngươi ngày hôm nay!” Khi mở mắt ra một lần nữa, con ngươi đen của Lam Cửu Khánh sâu thẳm vời vợi, Phượng Khương Trần đã không còn nhìn ra được cảm xúc từ trong đôi mắt hắn nữa.
Tự chủ của nam nhân này đáng sợ đến dọa người!


Bình luận

Truyện đang đọc