THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



“Khụ khụ, ta không cần giấy và bút mực.

’’ Sau khi lấy lại tinh thần, Nguyên Hi tiên sinh lập tức ngồi thẳng người, trong lòng cảm thán có lẽ hắn và Phượng Khương Trần thực sự có nghiệt duyên, Phượng Khương Trần là người duy nhất có thể khiến hắn đánh mất hình tượng bên ngoài của mình, hơn nữa không chỉ một lần.

“Đa tạ sự hậu ái của Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh, Khương Trần dùng cái này là được rồi.


’’ Phượng Khương Trần chỉ chỉ vào mấy thứ trên bàn, mỉm cười dịu dàng.

“Mấy thứ trên bàn? Thậm chí còn không có lấy một tờ giấy, ngươi định viết chữ ở đâu? Trên bàn? Hay là trên những hạt gạo đó?” Khoé miệng Nguyên Hi tiên sinh run rẩy, hắn phát hiện mình thực sự không thể hiểu nổi Phượng Khương Trần.

Lúc trước là đàn không dây, bây giờ lại lấy ra mấy hạt gạo, một cái gì đó thoạt nhìn rất giống cây bút, nhưng ngòi bút còn mỏng hơn cả đầu kim, chẳng lẽ Phượng Khương Trần không thể tỏ ra bình thường một chút được sao?
Cầm kỳ thi… Ba ván đấu, ngoại trừ việc đánh cờ với Tô Quán còn được xem là bình thường thì Phượng Khương Trần không hề làm một chuyện bình thường nào cả, Nguyên Hi thực sự rất muốn mở đầu của nàng ra đê xem rốt cuộc trong đó chứa thứ gì.

“Nguyên Hi tiên sinh nói đúng, Khương Trần đúng là muốn viết chữ trên gạo.

’’ Phượng Khương Trần nói tiếp.

“Sao có thể? Ngươi có thể viết chữ trên gạo?’’ Không chỉ Nguyên Hi tiên sinh không tin mà những người khác cũng bày ra vẻ mặt không thể tin được, chỉ có sắc mặt của Cửu hoàng thúc vẫn không thay đổi, cuối cùng hắn cũng đã hiểu tại sao Phượng Khương Trần lại không hề lo lắng đến cuộc tranh tài với Tô Quán, hoá ra nàng đã sớm nghĩ ra kế hoạch đối phó.


Kế hoạch đối phó của Phượng Khương Trần cũng giống như cách chơi cờ của nàng, quỷ dị khó lượng, không dám nghĩ đến.

“Có gì mà không thể chứ, Nguyên Hi tiên sinh, ngài đừng nên xem thường hạt gạo này, hạt gạo này tuy nhỏ nhưng tác dụng của nó không hề nhỏ chút nào.

’’ Phượng Khương Trần lấy một hạt gạo niết trong tay: “Nguyên Hi tiên sinh không tin ta có thể viết chữ lên gạo sao?’’ Chuyện này… Nên tin hay là không tin đây?
Nguyên Hi tiên sinh rối rắm, câu hỏi này dường như rất khó trả lời, nếu phải nói, hắn nhất định sẽ nói không tin, nhưng dáng vẻ của Phượng Khương Trần lại cực kỳ chắc chắn, nếu bây giờ hắn nói không tin, ngộ nhỡ nàng thực sự viết được trên hạt gạo thì mặt mũi của hắn phải để ở đâu đây?
Nói tin, lại có vẻ như hắn đang thiên vị Phượng Khương Trần, lúc này hắn là giám khảo, giảm khảo thì phải công bằng.

Phượng Khương Trần cũng không đợi Nguyên Hi tiên sinh trả lời, tự nói: “Tô tiểu thư có thể viết chữ ở trên tơ lụa, đương nhiên Khương Trần cũng có thể viết chữ trên hạt gạo, không có quy định nào nói người chơi nhất định phải dùng bút viết ở trên giấy.

’’ Phượng Khương Trần đang lợi dụng lỗ hổng, bất cứ quy định quy tắc nào đều sơ hở của nó, đừng nói đến những quy tắc nhất thời của cuộc thi này mà ngay cả pháp luật quốc gia cũng có lỗ hổng để khai thác.


“Đúng là không có quy định này.

’’ Nhan lão gật đầu, coi như đồng ý cho Phượng Khương Trần viết chữ ở hạt gạo.

Tô Quán nhíu mày, nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ cho rằng Phượng Khương Trần đang rêu rao phô trương, nhưng sau chuyện câu đàn không dây và ván cờ ngày hôm qua, Tô Quán biết con người Phượng Khương Trần cực kỳ gian manh xảo quyệt, nhưng nàng cũng không thể phản bác lại lời nói của nàng ta.

“Phượng tiểu thư, ngươi muốn viết chữ ở trên gạo thật sao? Trong tay ngươi đang có hơn một trăm hạt gạo, chẳng lẽ ngươi muốn vết lên từng hạt từng hạt một?’’ Tô Quán tỏ vẻ tốt bụng, nhưng lại không thể giấu được ý nghĩ xấu xa rằng nàng đang đào một cái hố cho Phượng Khương Trần nhảy xuống.




Bình luận

Truyện đang đọc