THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Cửu hoàng thúc đuổi theo nàng ra ngoài là sóng vai đi bên cạnh, nhưng nếu nàng đuổi theo Cửu hoàng thúc cũng chỉ có thể ở phía sau hắn, nàng không thể nghĩ ra được lý do, hoặc lý do ấy khiến nàng bất mãn, vì thế Phượng Khương Trần quy chụp cho vấn đề thân phận, thân phận Cửu hoàng thúc tôn quý, không quen đi theo sau lưng người khác.

Trong thời gian thi đấu, số lượng người đổ về quá nhiều, con đường dẫn đến Thư viện Hoàng gia cấm xe ngựa đi lại, đương nhiên là ngoại trừ Cửu hoàng thúc.

Sau khi ngồi lên xe ngựa, Cửu hoàng thúc vẫn như thường lệ ngồi ở phía bên trái, nhường vị trí bên phải lại cho Phượng Khương Trần, trong xe ngựa đã chuẩn bị sẵn nước và điểm tâm, thoạt nhìn cũng biết là chuẩn bị cho Phượng Khương Trần, bởi vì Cửu hoàng thúc chỉ uống trà.

“Đa tạ Cửu hoàng thúc.


’’ Phượng Khương Trần cũng không khách khí, nàng thực sự vừa đói vừa khát, lát nữa còn phải đổi thuốc cho mấy binh lính kia, không có sức thì không thể làm được.

“Ừ.

’’ Cửu hoàng thúc trả lời, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn một chút.

Xe ngựa vững vàng chậm rãi đi trên đường, nước trong chén hơi gợn sóng lăn tăn, không có một giọt tràn ra ngoài, Phượng Khương Trần nghĩ rằng những thứ này đều là do Cửu hoàng thúc cố ý dặn dò để tạo điều kiện thuận lợi cho nàng ăn, nhưng sau khi nàng ăn xong, xe ngựa vẫn chạy rất chậm và vững chắc, Phượng Khương Trần cảm thấy khó hiểu.

Phượng Khương Trần tự nhận mình là người không thông minh nhưng tuyệt đối cũng không ngu ngốc, Cửu hoàng thúc làm việc luôn có quy tắc riêng, hắn bảo người đánh xe đi chậm nhất định là có lý do nào đó.

Các bạn chọn truyen1.

one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Cho nên, mặc dù trong lòng hơi nghi hoặc nhưng Phượng Khương Trần cũng không mở miệng hỏi, chỉ nhắm mắt dựa vào thành xe ngựa, không ngừng xoa bóp từng ngón tay của mình, lặng lẽ nhớ đến kỹ thuật xoa bóp của người đồng học của Lam Cửu Khánh, ngay khi nàng đang thất thần suy nghĩ thì lại nghe Cửu hoàng thúc nói: “Đưa tay ra.

’’ Phượng Khương Trần vô thức duỗi tay ra, đợi đến khi nàng định thần lại thì đã không thể rút về được nữa.

Cửu hoàng thúc dịch người về phía trước một bước, nắm lấy bàn tay Phượng Khương Trần, lạnh lẽo mềm mại giống như tơ lụa hảo hạng khiến người ta không nỡ buông tay, thậm chí Cửu hoàng thúc còn tưởng tượng nếu đôi tay này vuốt ve ở trên người mình thì sẽ mang đến cảm giác như thế nào?
Đùng… Cửu hoàng thúc đột nhiên cảm thấy chiếc xe ngựa này quá nhỏ, nhiệt độ trong xe quá cao, hắn cần mở cửa ra để gió mát bên ngoài lùa vào thổi bay đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình.

“Cửu hoàng thúc? Ngài buông ra đi, ngài nắm ta đau quá.

’’ Phượng Khương Trần bất mãn rút tay về nhưng Cửu hoàng thúc càng siết chặt hơn nữa, trên mu bàn tay đã xuất hiện mấy dấu tay đỏ ửng.

“Đừng nhúc nhích.

’’ Cửu hoàng thúc âm thầm thở dài, ổn định tâm trạng của mình, khẽ buông lỏng tay một chút, không để ý đến vẻ mặt bất mãn của Phượng Khương Trần, dịu dàng mà nghiêm túc xoa bóp mười đầu ngón tay của nàng.


Hắn cúi đầu xuống, trong mắt chỉ có mười ngón tay của Phượng Khương Trần, rõ ràng chỉ là xoa bóp bình thường nhưng khi được Cửu hoàng thúc làm lại mang đến một cảm giác khác lạ không thể diễn tả thành lời.

Nghiêm túc, chăm chú, mơ hồ còn có chút vụng về căng thẳng, cẩn thận nâng niu mười ngón tay của nàng, động tác nhẹ nhàng luyến tiếc, tựa như sợ dùng lực mạnh một chút sẽ làm đau nàng.

Một vị vương gia quyền cao chức trọng, mười ngón tay không dính nước, e là chưa từng làm qua những chuyện như vậy, lúc này, nếu hạ thấp thân phận làm chút việc nhỏ như thế đối với một nữ nhân, người đó chắc chắn sẽ vô cùng cảm động, mà nàng cũng là nữ nhân… Trong mắt Phượng Khương Trần lấp lánh ánh lệ, nàng chỉ hi vọng thời gian sẽ dừng lại ở khQuánh khắc này mãi mãi.

Cửu hoàng thúc xoa bóp vô cùng thành thạo, sức lực hơi mạnh một chút nhưng cũng không đau, lòng bàn tay truyền đến một cảm giác tê dại, mười ngón tay lạnh lẽo dần dần trở nên nóng rực, cảm giác đau đớn trên ngón tay nhanh chóng biến mất.




Bình luận

Truyện đang đọc