THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Phượng Khương Trần che mặt lại để che giấu đi sự xấu hổ của mình, nàng khàn giọng nói: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Tất nhiên là tự mình giải quyết rồi, mấy vấn đề này mà cũng hỏi ta, ngài cho rằng đại phu là vạn năng sao?’’ “Tự mình giải quyết? Nhưng, ta không…’’ Cửu hoàng thúc giả vờ bày ra dáng vẻ khiếp sợ, nhìn Phượng Khương Trần, sau đó lại nhìn xuống thân dưới của mình.

“Ngài là nam nhân, sao có thể không được?’’ Phượng Khương Trần tức giận nói.


“Chỉ cần là nam nhân thì sẽ biết sao? Tại sao ta lại không?’’ Cửu hoàng thúc ngây thơ nói, nhưng sâu trong mắt lại thấp thoáng ý cười thích thú… Vô sỉ là thứ không có giới hạn, Cửu hoàng thúc, ngài đã lập một kỷ lục mới của sự vô sỉ!
Đối với việc Cửu hoàng thúc có thể hay không, Phượng Khương Trần không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, hắn có thể hay không đều không liên quan đến nàng, nàng không quan tâm được nhiều như thế.

Hơn nữa nếu Cửu hoàng thúc có thể, dựa vào sự kiêu ngạo của mình, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện đó trước mặt nàng trên xe ngựa, nói dễ nghe một chút thì là con người Cửu hoàng thúc chú ý đến hình tượng, nói khó nghe thì chết vì sĩ diện.

Đương nhiên Phượng Khương Trần cũng không thể nào tưởng tượng được đến cảnh tượng Cửu hoàng thúc dùng tay làm việc đó trước mặt nàng, nghĩ đến hình ảnh hắn vừa nhìn nàng với ánh mắt thô tục bỉ ổi vừa tự giải quyết dục vọng của mình, Phượng Khương Trần lập tức cảm thấy ớn lạnh… Nàng vỗ vỗ đầu, dứt khoát loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu mình, nếu Cửu hoàng thúc biết được lúc này nàng đang nghĩ gì, có lẽ sẽ có ý định giết nàng cũng nên.

Nhưng nếu Cửu hoàng thúc không biết vậy thì chẳng còn gì để nói, hắn đừng hi vọng xa vời rằng nàng sẽ ra tay giúp đỡ, nàng chưa bao giờ làm những chuyện như thế này, nàng là bác sĩ ngoại khoa chứ không phải là bác sĩ khoa tiết niệu, cho dù là bác sĩ khoa tiết niệu đi chăng nữa thì loại chuyện này cũng không cần đến bác sĩ tự tay làm lấy.

Tóm lại cho dù Cửu hoàng thúc có thể hay không thì cũng phải nhịn, cho dù nhịn đến hỏng thì cũng không liên quan gì đến nàng, nàng có sai, nhưng không phải là người khởi mào trước, muốn trách thì Cửu hoàng thúc hãy tự trách bản thân mình đi.


Sau khi sửa sang lại quần áo chỉnh tề, Phượng Khương Trần ngồi xuống ở phía đối diện Cửu hoàng thúc, dịch chiếc bàn nhỏ trong góc ra, ngăn cản trước mặt hai người bọn họ.

Nam nhân trước mặt này không phải là chính nhân quân tử, nàng vẫn nên đề cao cảnh giác thì hơn, mặc dù nàng có thể chấp nhận chuyện đã xảy ra với hắn nhưng điều đó không có nghĩa là nàng nguyện ý làm những chuyện tiếp sau đó.

Nàng không muốn đánh mất sự trong sạch trong một trường hợp không rõ ràng như thế, nếu ngay cả chính nàng cũng không quý trọng bản thân thì còn trông cậy ai sẽ trân trọng nàng đây, trông cậy vào Cửu hoàng thúc sao? Chuyện này hơi xa vời, dựa vào chính mình vẫn đáng tin cậy hơn.

Bầu không khí trong xe ngựa hơi kỳ lạ và có chút ngột ngạt, Phượng Khương Trần mở cửa sổ nhỏ trên xe ra, hít thở không khí trong lành, đồng thời tuỳ tiện ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.


Chiếc xe ngựa đã đi ra khỏi kinh thành, bây giờ đang là đầu thu, phong cảnh bên ngoài ngoại ô vẫn rất đẹp, lá cây chưa hoàn toàn ngã vàng, cỏ cây chưa hoàn toàn héo úa.

Dăm ba chiếc lá lìa khỏi cành, bay lả tả trong không trung rồi rơi xuống mặt đất, chúng dường như mang theo một chút hương vị đặc trưng nào đó, ngay cả khi đất trời đã dần dần nhuốm màu tiêu điều xơ xác nhưng Phượng Khương Trần vẫn không cảm nhận được nổi buồn của mùa thu, thậm chí nàng còn nghĩ, khQuáng chừng một tháng nữa là có thể được thưởng thức rau cải cúc, ăn cua.

Cửu Hoàng thúc không ngờ Phượng Khương Trần lại bình tĩnh và nhẫn tâm như thế, rõ ràng biết hắn phải kìm nén khó chịu, rõ ràng biết hắn nín nhịn đến tổn thương thân thể nhưng nàng vẫn có thể tàn nhẫn mặc kệ hắn, thậm chí trực tiếp xem hắn như không hề tồn tại.




Bình luận

Truyện đang đọc