THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Có lời nói của Nguyên Hi tiên sinh, không người nào dám hoài nghi Phượng Khương Trần không biết đánh đàn, nếu không phải những nhân vật kia có mặt mũi, châm chước cho Phượng Khương Trần còn phải tỷ thí đánh cờ với Tô Quán tỷ vào ngày tiếp theo, sợ là xế chiều hôm đó đã tìm đến cửa để bàn luận về kỹ năng đánh đàn với Phượng Khương Trần, có thể may mắn lắng nghe khúc “ biển xanh trời cao”, vậy thì quá tốt rồi.

Tô Quán cũng đổ thêm dầu vào lửa, không chỉ thừa nhận mình học tập không tinh thông, còn luôn nhấn mạnh, nếu có thể nghe khúc “biển xanh trời cao” một lần nữa nàng thì chết cũng không hối tiếc.

Bên ngoài càng ầm ĩ càng hung dữ, nếu không phải sau khi Hoàng thượng nhận được tin tức, sợ có người nhân cơ hội này làm hại tới an toàn của Phượng Khương Trần đã phái thị vệ tới đóng quân những thứ điên cuồng kia sợ là muốn nhảy vọt vào Tây khu tiểu viện, ép Phượng Khương Trần đánh khúc “biển xanh trời cao” thêm một lần nữa.


Sau khi Phượng Khương Trần tỉnh dậy, nghe được tin tức này thì trong lòng mắng Nguyên Hi tiên sinh gần chết, còn về Tô Quán? Hoàn toàn không cần lo ngại, rõ ràng là một cô nương không chịu thua.

Mặc dù nàng thừa nhận mình thắng không được quang minh chính đại, đúng là vậy thì thế nào chứ, tỷ thí này vốn dĩ đã không công bằng, tại sao lại muốn nàng các công bằng để tham gia một cuộc tỷ thí không công bằng chứ.

Phượng Khương Trần không hối hận khi mình thắng Tô Quán, chuyện nàng hối hận là chọc tới cái gai phiền toái là Nguyên Hi này, Nguyên Hi tâng bốc nàng lên thần như vậy, nhưng trên thực tế nàng hoàn toàn không biết gì về đàn, sẽ ngã từ trên cao xuống rất nhanh.

“Quả nhiên, làm người phải khiêm tốn.


Phượng Khương Trần âm thầm nói trong lòng, đồng thời lại nghĩ đến Đồng Giác và Đồng Dao vẫn luôn hầu hạ bên người nàng, những người đó không có cách nào xuống tay trên người nàng, có lẽ sẽ đem chủ ý đánh lên người Đồng Giác cùng Đồng Dao.

Phượng Khương Trần hơi nhíu mày, hỏi: “Đồng Giác, Đồng Dao, chuyện này các ngươi thấy thế nào?”
Đồng Giác và Đồng Dao đầu tiên là có hơi sưửng sốt, các nàng không dám tin đột nhiên tiểu thư lại hỏi ý kiến các nàng, ngay sau đó lại là mừng như điên, tiểu thư hỏi lời này có phải là bày tỏ tình nguyện tin tưởng các nàng rồi hay không.


Đồng Giác và Đồng Dao lập tức kích động: “Tiểu, tiểu thư…” Dùng ánh mắt hỏi Phượng Khương Trần, có phải ý mà các nàng nghĩ hay không.

Nha hoàn rất thông minh, Phượng Khương Trần gật đầu một cái, khẳng định với các nàng một đáp án thuyết phục: “Đồng Giác, Đồng Dao, các ngươi vẫn luôn hầu hạ bên người ta ta, nói là người thân cận nhất của ta cũng không quá, dụng tâm của các ngươi ở trong mắt ta đều nhìn thấy, người ta có thể tin tưởng trong phủ này không nhiều lắm, các ngươi coi như là một người.

Tuy nhiên có một số chuyện ta giấu các ngươi, nhưng cũng là muốn tốt cho các ngươi, không muốn các ngươi dính dáng đến một số sự việc lộn xộn, hy vọng các ngươi có thể hiểu.

Dù sao tiểu thư của các ngươi không phải kiểu thiên kim khuê các, có một số việc ta cũng là dòng đời xô đẩy, ta cần người ở bên cạnh mà ta có thể toàn tâm tin tưởng, người này chỉ có thể coi một mình ta là chủ tử, tuyệt đối không hai lòng.

” Kiếp trước Phượng Khương Trần không có làm quan, kiếp này làm chủ tử cũng coi như là tay mới, nàng không biết làm cái gì, nhưng nàng hiểu rõ ân huyệ.

Sau khi Đồng Giác và Đồng Dao trở về từ Vương gia, yên phận hơn nhiều so với trước đó, chắc là Cẩm Lăng đã dạy dỗ các nàng, coi như nàng có thể sử dụng thuận lợi hai người này, có thể thu về cho mình dùng, không chỉ có nàng vui vẻ mà Cẩm Lăng cũng sẽ vui vẻ.


Trong mắt Đồng Giác và Đồng Dao lóe lên sự ngạc nhiên mừng rỡ, các nàng biết cơ hội tới rồi, hai người nhìn nhau cười một tiếng, răm rắp gật đầu, đồng loạt quỳ xuống, dập đầu nói với Phượng Khương Trần: “Xin tiểu thư yên tâm, Đồng Giác và Đồng Dao tuyệt sẽ không phản bội chủ tử, từ nay về sau Đồng Giác và Đồng Dao chỉ có tiểu thư là chủ tử.


Đáp án như trong dự đoán, Phượng Khương Trần không kinh ngạc, khoảng thời gian này nàng thăm dò liên tục, có thể khẳng định hai người này là quyết tâm muốn đi theo nàng.

Phượng Khương Trần bưng trà ở trên bàn lên, thổi thổi lá trà ở mặt trên tách trà, không nhanh không chậm uống một ngụm, nhẹ nhàng để tách trà xuống rồi mới nói :”Đứng lên đi, hãy nhớ những gì hôm nay các ngươi nói, ngày khác các ngươi có hai lòng thì không cần đến gặp ta nữa.

” Ngày có hai lòng chính là ngày giỗ của các nàng.




Bình luận

Truyện đang đọc