THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1727

Phượng Khương Trần vẫn luôn được Vương Cẩm Lăng bảo vệ ở sau lưng đột nhiên dịch người tiến lên, hai tay cầm súng nhắm vào gã ở ngay trước mặt, năm phát súng… mỗi phát đều trúng vào mu bàn tay của đối phương.

Bang bang bang… tiếng súng kết thúc, đao trong năm gã lưng hùm vai gấu kia cũng rơi theo, có một thanh đao suýt chút văng đến trước mặt Vương Cẩm Lăng, may mà Phượng Khương Trần kịp phát hiện ra, kéo Vương Cẩm Lăng ra.

“A, tay của ta, tay của ta.” Bọn họ cầm lấy bàn tay đẫm máu của mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào Phượng Khương Trần, không ngờ rằng ả nha đầu xấu xí này lại ra tay nặng như thế, ám vệ đang định ra tay cũng kinh ngạc giật mình, lập tức dừng lại.

Động tác của Phượng Khương Trần thế mà còn nhanh lẹ hơn bọn họ, thế thì… sự tồn tại của bọn họ có cần thiết nữa hay không?

Một bầu trời tĩnh lặng, đám ám vệ của vương gia quay sang nhìn nhau, ngoan ngoãn lui đi.

Khó trách Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đều không mang theo ám vệ ra ngoài, hóa ra là… bọn họ không cần đến.

Mùi thuốc súng và mùi máu tươi tràn ngập trong không khí trong quán trà, những người khác dường như không nghe thấy gì, ngoại trừ hơi sững người ra thì đều tự mình quên đi vấn đề đó, tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm.

Ở trong một góc ít người, có một nam nhân mặc quần áo trông có vẻ nghèo túng nhìn vào cây súng trong tay Phượng Khương Trần, trong mắt gã lóe lên sự phấn khích và kinh ngạc, vào lúc Phượng Khương Trần còn chưa phát hiện ra đã thu hồi ánh mắt của mình.

Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng mặt không đổi sắc, Phượng Khương Trần chờ sau khi họng súng đã nguội bớt mới thản nhiên ung dung thu súng về, Vương Cẩm Lăng dù đang còn rung động vì màn vừa rồi nhưng không hỏi gì nhiều, tình huống hai người ăn ý như vậy dường như đã xuất hiện trăm nghìn lần rồi.

Phượng Khương Trần cất súng đi, tiến về phía trước một bước: “Tôi rất xấu xí à? Đó là bởi vì ta đây không định khoe khoang thôi.” Khi Phượng Khương Trần nói chuyện, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, dáng vẻ như định tấn công bọn họ, gã kia vô thức lùi về. Ngay lúc này, dù vẻ ngoài của Phượng Khương Trần không xuất sắc nhưng không thể thay đổi được sự thật rằng nàng chính là nữ vương.

Mà đây chính là điều mà Phượng Khương Trần muốn, nàng không tin dưới tình huống thế này mà còn không bức ép được bọn họ nói ra câu trả lời bọn họ có thấy Cửu Hoàng thúc hay không…

So về vẻ hung hăng, đầu gấu thì một người đã lăn lộn trong quân doanh nhiều năm như Phượng Khương Trần không quá chênh lệch so với quân nhân chân chính, nàng mà điên lên thì mấy gã trước mắt nàng đây chẳng là cái thá chi hết.

Phượng Khương Trần thu súng về, lại rút ra một cây dao nhỏ từ chân, vụt vun vút mấy lần trong không trung, mà mấy lần này, lưỡi dao đều dán đến gần trước mặt gã kia. Sau khi thành công khiến mấy gã sợ đến mức mặt mày trắng bệch, Phượng Khương Trần hài lòng rút dao về, thảy thảy trong tay…

Dao nhỏ sắc bén, tản ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run, nhất là khi Phượng Khương Trần cầm dao xoay tới xoay lui giữa những đầu ngón tay, tràn đầy vẻ uy hiếp.

Nhìn động tác kia kìa… trông thật đẹp mắt, nhưng nghĩ đến việc cây dao này dùng để đối phó mình, lại khiến người ta sợ hãi hoảng hốt từ tận đáy lòng.

Thử nghĩ mà xem, có người cầm một con dao lạnh như băng kề trên cổ ngươi, cứ lướt sang trái lại lướt sang phải, tựa như chỉ một giây sau sẽ cắt đứt cổ họng của ngươi, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?

Nuốt một ngụm nước bọt, không dám động đậy nhúc nhích một tí nào.

Dáng vẻ của năm gã ta rõ ràng là như thế, nắm tay che lấy miệng vết thương trên mu bàn tay cũng buông ra, từng người đều bất an nhìn vào Phượng Khương Trần, sợ chỉ một giây sau dao trong tay Phượng Khương Trần sẽ kề trên cổ bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc