THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



“Nguyên Hi, lần này ngươi nhìn người không sai.

” Nhan lão cười ha ha nhìn theo bóng lưng của Phượng Khương Trần, sờ sờ chòm râu dê của mình, cười được gọi là một sự thân mật, nếu như Phượng Khương Trần quay đầu lại nhìn nhất định thấy lưng phát lạnh, cảm giác bị người để mắt tới thật sự khó chịu.

“Ánh mắt của ta có sai lúc nào đâu.

” Vẻ mặt Nguyên Hi tiên sinh đắc ý.


Mặc dù Châu Vương và Thanh Vương có lòng muốn kết giao với Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh, nhưng biết hai người kia đều không phải dễ đối phó, hai vị Vương gia đều là người thông minh, sau khi nói vài câu lời xã giao liền mang Đông Lăng Tử Thuần vẫn còn đang trong trạng thái thất thần đi.

“Được Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh coi trọng, thật không biết là Phượng Khương Trần vận khí tốt hay là không may đây.

” Lúc ra cửa, Châu Vương cảm thán một câu.

“Đương nhiên là vận khí tốt rồi.

” Thanh Vương nói ra một câu mà ngay cả mình cũng không tin.

Loại chuyện này nhất định là vận may đối với người khác mà nói, nhưng Phượng Khương Trần lại hết sức khẳng định đây chắc chắn là chuyện xui xẻo, nàng nào có năng lực và thời gian để “Chơi đùa” với Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh.

Phượng Khương Trần vừa ra khỏi học viện đã bị người ngăn cản lối đi, tin tức nàng và Tô Quán khó phân thắng bại ở học viện hoàng gia đã lan truyền nhanh chóng, người xem náo nhiệt và hỏi thăm tin tức vây đầy bên ngoài học viện.

Đúng lúc Phượng Khương Trần đang cau mày, Đồng Giác và Đồng Dao đông tiến lên, hai người này nghe được tin tức ở học viện đã mang thị vệ của Túc Thân Vương đem nàng trở về.


Có thị vệ mở đường, Phượng Khương Trần rất nhanh đã lên kiệu, ven đường có không ít người muốn tiến lên bắt chuyện nhưng đều bị thị vệ ngăn cản hết, ngồi ở bên trong kiệu, tất cả âm thanh ong ong bên tai làm Phượng Khương Trần đau muốn nổ đầu, hận không thể trở về phủ ngay bây giờ, đóng cửa lại để cho nàng thanh yên tĩnh một chút.

“Ai có thể ngờ rằng, ngày xưa chỉ như con chuột nhắt chạy qua đường, là một Phượng Khương Trần mà ai cũng có thể lăng mạ đôi câu lại cũng có giây phút huy hoàng như vậy.

” Hai người Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm không có đi đến học viện hoàng giam mà ngồi ở quán trà Phượng Khương Trần nhất định phải đi qua.

“Huy hoàng? Cùng lắm chỉ là bọt biển mà thôi, đâm một cái là hỏng.

” Nam Lăng Cẩm Phàm không đồng ý, tâm trạng ngày hôm nay của hắn không tốt, thật sự không tốt.

Tô Quán thất bại lần nữa làm hắn mơ hồ có một loại sự cảm xấu, lúc này hắn thấy rất phiền táo, nếu không phải bên cạnh Phượng Khương Trần có cao thủ bảo hộ, hắn thật sự muốn phái người phế Phượng Khương Trần, xem nàng lấy cái gì để tỷ thí.

“Có người che chở, bọt biển này cũng sẽ không dễ gì chọc hỏng, được rồi Tam hoàng tử, thiếu chủ Dạ thành, Dạ Diệp đã mất tích một ngày đêm trước hôm Tô Quán và Phượng Khương Trần tỷ thí.


” Tây Lăng Thiên Lâm để lại câu nói này rồi trôi dạt đi.

Còn lại Nam Lăng Cẩm Phàm sẽ làm gì…
Phượng Khương Trần trở lại Tây khu tiểu viện, đóng cửa từ chối tiếp khách giống như hôm qua, bất kể là người nào tới cửa đều không gặp, Phượng Khương Trần liên tục giao phó cho Đồng Dao và Đồng Giác, trừ phi là hoàng thượng, Vương gia đích thân tới, không phải trời sập xuống thì đừng làm phiền nàng.

Người không biết còn tưởng rằng Phượng Khương Trần muốn tĩnh tâm để chuẩn bị ngày mai tỷ thí, nhưng Đồng Dao và Đồng Giác biết rõ chủ tử nhà các nàng hoàn toàn không phải để tỷ thí, chẳng qua là kiệt sức nên ban ngày đóng cửa ngủ.

Khụ khụ… Ban ngày đóng cửa ngủ thì là lên án nghiêm trọng một chút, trên thực tế chắc là dùng não quá độ, cần tĩnh dưỡng, về phần ngày mai tỷ thí thư pháp, Phượng Khương Trần hoàn toàn không quan tâm, nàng đã chuẩn bị, nhưng có hữu dụng hay không thì nàng nói không tính, dù sao thì Tô Quán chắp lại chữ bút lông, nàng nhất định sẽ thua, lấy hạng yếu của mình để so với hạng mạnh của người khác luôn là việc nàng làm từ trước đến nay.

Phượng Khương Trần ngủ một giấc đến khi bầu trời tối đen, sau đó bi ai phát hiện, từ trước đến nay lên giường là có thể ngủ, tối hôm nay tinh thần đặc biệt tốt, làm thế nào cũng ngủ không được trứ, đơn giản mặc quần áo tử chong đèn đến thư phòng trong đêm, đương nhiên nàng độc không cái gì tứ thư ngũ kinh, mà là sách thuốc.




Bình luận

Truyện đang đọc