THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



“Ngoại trừ ngươi ra, còn có ai biết thứ này không?’’ Phượng Khương Trần lạnh lùng hỏi, ánh mắt tràn ngập lửa giận, nhưng cơn tức giận này không nhằm vào Đồng Dao mà là nhằm vào tên khốn kiếp Lam Cửu Khánh kia.

Khốn kiếp, khốn kiếp, thật là một tên siêu khốn kiếp, còn tưởng hắn là người tốt, không ngờ… Tên khốn kiếp Lam Cửu Khánh kia lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để cướp đoạt đồ của nàng.

Hừ… Lam Cửu Khánh, ân cứu mạng kia coi như xí xoá, nếu không phải ngươi lấy đồ của ta, ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm.


Phượng Khương Trần nghiến răng nghiến lợi, nếu Lam Cửu Khánh đang ở trước mặt nàng, nàng chắc chắn sẽ đánh người kia một trận nhừ tử để trút giận.

Có vẻ như chuyện xảy ra ở rừng trúc lần trước có liên quan đến Lam Cửu Khánh, lúc ấy nàng có mặt ở đó để điều tra chuyện Trấn Quôc công phu nhân và đứa nhỏ kia, kết quả không những không điều tra được gì mà không hiểu tại sao lại bị ngất xỉu trong cánh rừng kia, khẩu súng cũng bị cướp mất.

Phượng Khương Trần tuyệt đối không tin Lam Cửu Khánh vô tình nhặt được khẩu súng của nàng, chắc chắn hôm đó hắn cũng có mặt ở đó, chẳng lẽ hắn là hậu duệ của trưởng tử Trấn Quốc công? Tính ra tuổi tác cũng xấp xỉ nhau.

Sắc mặt Phượng Khương Trần trở nên u ám, Đồng Dao hQuáng hốt, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất: “Tiểu thư, không có, ngoại trừ nô tỳ ra thì không còn người thứ hai biết đến.

’’ “Tốt lắm, đi xuống đi, nhớ kỹ, ngươi không nhặt được gì trong thư phòng cả.

’’ Phượng Khương Trần cảnh cáo nói.


Nếu chuyện khẩu súng bị tiết lộ ra ngoài thì có lẽ mức độ ảnh hưởng của nó chắc chắn sẽ không nhỏ hơn bom sấm sét, khó khăn lắm với có thể giết chết Lý Tưởng, Phượng Khương Trần thực sự không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến vũ khí nữa.

“Vâng.

’’ Đồng Dao thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng âm thầm cảm thán, hiện tại tiểu thư của các nàng đúng là càng ngày càng có phong thái của một vương giả, bình thường trên mặt vẫn thấp thoáng ý cười, dáng vẻ thoải mái, dễ dàng thoả mãn, nhưng một khi thực sự tức giận thì lại cực kỳ đáng sợ.

Phượng Khương Trần cất súng đi, lại nghĩ đến Lam Cửu Khánh và chuyện của Trần Quốc công, càng nghĩ càng cảm thấy Lam Cửu Khánh chắc chắn là hậu duệ của trưởng tử Trấn Quốc Công, nếu không có thể trùng hợp như thế, tình cờ xuất hiện trong ngồi miêu mà Trấn Quốc công phu nhân đang sinh sống?
Nghĩ đến khả năng này, Phượng Khương Trần cảm thấy thế giới này thực sự nhỏ bé, nàng tìm kiếm hậu duệ của Trấn Quốc Công khắp nơi, nhưng cuối cùng lại là người bên cạnh mình.

Nhưng, nước cờ này của nàng xem ra vô dụng, dựa theo sự kiêu ngạo của Lam Cửu Khánh, hắn chắc chắn sẽ rất khinh thường Trấn Quốc công phủ, có lẽ phải tìm cách khác đối phó với Trấn Quốc công phủ rồi.


Nói đến Trấn Quốc công phủ, Phượng Khương Trần lại nghĩ đến Vĩnh Xương hầu phủ, bởi vì cuộc thi đấu giữa nàng và Tô Quán, chuyện Vĩnh Xương hầu bị xử quyết cứ thế trở nên ít được chú ý hơn.

Nhắc đến Vĩnh Xương hầu phủ, Phượng Khương Trần thực sự cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt, nếu không có nàng, Vĩnh Xương hầu nhất định sẽ tiếp tục hại người.

Có thể nuôi dạy nhi tử thành một đại thiếu gia ăn chơi trác táng như thế, hắn ta cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy, chẳng những ức hiếp dân thường mà còn hãm hại cả các quan đại thần trong triều đình.

Nắm đó vì muốn cưỡng đoạt thê tử của cấp dưới, Vĩnh Xương hầu đã đổ lên đầu đối phương tội danh cấu kết với dư nghiệt tiền triều, khiến cấp dưới hắn bị xét nhà diệt tộc, còn bản thân lại công khai chiến đoạt thê tử của người ta.




Bình luận

Truyện đang đọc