THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Bốn hướng Vương thành phóng lên một loạt pháo sáng, đây chính là dấu hiệu đại cục đã định. Bốn hướng Vương thành đã bị năm mươi vạn quân Long Ngạo Thiên bao vây. Động tĩnh quá lớn khiến toàn bộ người có mặt hốt hoảng. Bọn người đến quan chiến hơn năm vạn người, chỉ là người ngoài cuộc nhưng vẫn không giấu nổi vẻ hoảng sợ.

Về phía thí sinh các khu vực Trung Châu, Bắc Thượng, Tây Thục và Đông Hải đều hoang mang. Họ không biết bản thân đến tham gia Thiên Tài Chiến hay xem hai phe phái đang đấu đá nhau.

Bạch Văn Sơn quan sát động tĩnh một hồi, hắn đã có quyết định, hắn hướng bọn người Phương Triết nói “Nếu tình huống sinh biến, chúng ta chia nhau ra rút lui, gặp nhau bên ngoài cổng Vương thành. Việc đoạt chính này không liên quan đến chúng ta!”

Phương Triết, Hoa Thiên Nhai gật đầu. Hắn nhìn sang Ngô Tiên Nhi, nàng ta lúc này vẫn một nét vô ưu, không quan tâm đến việc xung quanh. Điều này khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Long Ngạo Thiên dõng dạc tuyên bố “Quy tắc lần này do bổn tướng quân ta đặt ra. Bên cạnh ta là sáu thành viên cửu quỷ. Tất cả thí sinh tham gia Thiên Tài Chiến lần này có thể khiên chiến bọn họ. Thí sinh nào chiến thắng, bổn tướng quân sẽ tặng một tòa thành, phong chức vị thành chủ. Người nào có thể đánh bại được bổn tướng quân, xem như xong. Bổn tướng quân sẽ buông bỏ việc đoạt chính, lập tức lui quân!”

Quốc vương trên đài cao vẫn luôn quan sát động tĩnh bên dưới lôi đài. Hắn nghe Long Ngạo Thiên nói vậy, liền nhếch miệng cười “Việc này ngươi chắc chứ?”

Long Ngạo Thiên nhìn lên đài cao, hắn nhổ trường đao lên, chỉ về phía quốc vương xác nhận “Một lời đã định!”

Lúc này người quan chiến trên khán đài đã nắm được tình hình. Từ việc Thiên Tài Chiến truyền thống là cuộc so tài giữa các thí sinh năm khu vực, trở thành cuộc so tài giữa sáu thành viên cửu quỷ và các thí sinh tham gia Thiên Tài Chiến.

Bạch Văn Sơn và Hoa Thiên Nhai là những người từng gặp qua thành viên cửu quỷ. Bọn họ hiểu rõ thực lực của những tên này. Mặc dù lần đụng độ ở Mê Tùng Lâm, chỉ là âm thầm ám toán, bọn họ không có cơ hội phản kháng, nhưng nếu chân chính đối đầu nhau, bọn họ chắc chắn cũng sẽ bị thành viên cửu quỷ nghiền ép dễ dàng.

Bạch Văn Sơn cảm thán “Chỉ tiếc cho người vô tri không hiểu rõ lấy trứng chọi đá là như thế nào…!”

Lúc này một trong năm trên thí sinh từ Đông Hải tâm động, hắn thực lực ngoài tam phẩm tông sư. Có thể nói so với bọn người Bạch Văn Sơn, Hoa Thiên Nhai căn bản là mạnh hơn. Hắn phóng lên lôi đài trong tay cầm một sợi dây xích dài, ánh mắt đảo qua một vòng lục quỷ. Hắn hướng về một nữ hắc y nhân trong cửu quỷ, hai tay chắp lại nói “Ta là Hải Đông đến từ Đông Hải, xin chỉ giáo!”

Long Ngạo Thiên gật đầu, nữ hắc y nhân uyển chuyển bước ra khỏi vị trí sáu người đang đứng. Cước bộ nàng ta đi vô cùng nhẹ nhàng, bờ eo đông đưa vô cùng quyến rũ. Hải Đông nhìn thấy đối thủ là vị mỹ nữ, trong lòng vô cùng phấn khích. Nàng ta cũng chắp tay lại nói “Tiểu nữ là Miêu Linh, tự Quỷ Lục, xin chỉ giáo!”

Hải Đông nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt, trong lòng dân lên một tia hâm mộ. Hắn cầm sợi dây xích trong tay, tách ra làm hai rồi quấn hai sợi dây xích vào hai cánh tay mình. Hắn thiên về quyền cước, khi kết hợp với xích sắt, uy lực sẽ được nâng lên đáng kể.

Hắn không suy nghĩ nữa, phi thân về trước dùng những nắm đấm uy lực mấy trăm căn, liên tục nện về phía Miêu Linh. Nàng ta thân thủ vô cùng nhanh, hầu như né tránh được hết những đòn dũng mãnh của Hải Đông, nàng ta chỉ né, hai tay liên tục làm những cử động khó hiểu.

Những nơi hắn lướt quá, đều nện nát lôi đài, nắm đấm của hắn nếu so với Kim Vô Lại thì Kim Vô Lại chỉ chiếm được ba thành so với hắn.

Khí thế của Hải Đông liên tục tăng lên bằng những đòn tấn công vũ bão, hắn nhìn mỹ nữ chỉ né tránh, không có chống trả, hắn trêu chọc “Tiểu mỹ nữ chỉ biết chạy thôi sao?”

Cước bộ Miêu Linh dừng lại, nàng ta không tiếp tục chạy mà đứng đối diện Hải Đông, cách Hải Đông chừng hai trượng. Hai tay nàng ta giơ ra hai bên như đang cầm một vật gì đó.

Sắc mặt Miêu Linh nhất thời âm lãnh, nhìn vô cùng đáng sợ, nàng ta lơ đãng nói “Ngươi thử nhắc một tay lên xem!”

Hải Đông giật mình, hắn không nghĩ đến đối phương lại hỏi một câu kỳ cục như vậy… nhưng hắn không nhấc tay lên được. Toàn thân hắn đã bị khống chế, hắn lúc này hoảng sợ tột độ. Ánh mắt cầu sinh, nhìn về phía Miêu Linh. Nàng ta không trả lời, hai tay khẽ giật một cái, thân thể Hải Đông bị cắt ra làm năm, nhìn vô cùng thê thảm. Thậm chí xích sắt vô cùng kiến cố cũng bị cắt đứt dễ dàng.

Phương Triết bên dưới quan sát, hắn tinh mắt nhận ra nàng ta sử dụng một loại tơ vô cùng mỏng manh. Hắn không hiểu sợi tơ này được làm từ chất liệu gì, lại có thể cắt đứt xích sắt dễ dàng như vậy.

Lúc này, trên khán đài nhiều người quan chiến. Mặc dù bọn họ được nhìn thấy hai người giao tranh, nhưng tràng cảnh như vậy. Bọn họ không muốn xem tí nào, nhưng lại không thể rời đi. Trong một lúc, họ chỉ có thể nhắm mắt, như không có chuyện gì xảy ra.

Long Ngạo Thiên lúc này mỉm cười, hắn nhìn đến các thi sinh khu vực Tây Thục, Trung Châu và Bắc Thượng nói “Người nào tiếp tục lên!”

Phía Tây Thục, một thí sinh khẽ động. Người này là Côn Vương Oắt Nhĩ Đa thực lực lục phẩm tông sư cảnh giới. Đây là nhân vật mạnh nhất Tây Thực, cũng là niềm kiêu ngạo kỳ Thiên Tài Chiến lần này của khu vực Tây Thục.

Hắn bước lên lôi đài, trong tay cầm một thanh trường côn hướng về một tên hắc y trong đám cửu quỷ nói “Ta là Oắt Nhĩ Đa, từ Tây Thục, xin chỉ giáo!”

Thành viên cửu quỷ được khiêu chiến là nam nhân, chỉ có vải che mặt. Bên thắt lưng có mang một sợi xích mâu màu đen.

Hắn được Long Ngạo Thiên cho phép, bước ra ngoài. Hắn chắp tay nói “Ta là Dạ Vô Thường, tự Quỷ Ngũ, xin chỉ giáo!”

Hắn vừa chào hỏi xong, thì trường côn đã áp sát hắn. Oắt Nhi Đa ra tay nhanh gọn, dứt khoát không nhân nhượng. Hắn không muốn dây dưa lâu với đối thủ.

Trường côn trong tay Oắt Nhi Đa dao động, với khí lực cực kỳ khủng bố như những cây đại thụ khổng lồ đập xuống lôi đài, khiến những nơi trường côn quét qua đều bị đổ nát, đất đá bay tung tóe. Phần Quỷ Ngũ Dạ Vô Thường, hắn thuộc trường phái ám sát, nên thân thủ vô cùng nhanh. Mặc dù cả hai đều là cấp bậc tông sư ngang nhau, nhưng thân pháp lại khác nhau.

Khi Oắt Nhĩ Đa sử dụng trường côn đâm về trước, cũng là lúc xích mâu trong tay Quỷ Ngũ quấn chặt lấy trường côn. Cánh tay Quỷ Ngũ giật mạnh, xích mâu siết lại cắt trường côn thành nhiều đoạn. Oắt Nhĩ Đa hốt hoảng lui về sau năm bước chân, nhưng lúc này xích mâu như hóa thành một cây trường thương đâm về trước, mũi xích mâu xuyên qua ngực Oắt Nhĩ Đa, rồi bắn hắn văng ra ngoài lôi đài.

Toàn trường lúc này sững sờ, những đòn đánh của Cửu Quỷ hầu như là sát chiêu, khi kết thúc đối phương chỉ có con đường chết. Lúc này dưới lôi đài, Oắt Nhĩ Đa đã không còn ý thức, không biết sống chết.

Long Ngạo Thiên nhìn thấy tràng cảnh vậy, hắn cười hắc hắc nói “Còn ai nữa không?”

Phía thí sinh Trung Châu, Đoàn Phi bước lên lôi đài, trong tay cầm trường thương màu xích sắc, vô cùng bá đạo.

Hắn đã nhẫn nhịn bọn cửu quỷ đã lâu. Hắn cũng là con dân Thiên Minh Quốc, bị sỉ nhục như vậy, hắn không chịu nổi. Hắn nhìn về phía một tên cửu quỷ, có dáng người thấp bé chỉ đứng đến vai hắn. Hắn chắp tay nói “Ta là Đoàn Phi, Thiên Minh Quốc, xin chỉ giáo!”

Tên nhỏ con cười hắc hắc bước lên. Nét mặt hắn lúc nào cũng đưa ra một khuôn mặt cười, hai mắt hầu như khép hờ không nhìn thấy xung quanh. Hắn chắp tay giới thiệu “Ta là Quỷ Cười, chỉ cần biết như vậy là được. Xin chỉ giáo!”

Hắn vừa giới thiệu xong, thì mũi thương đã áp sát ngực hắn. Chỉ cần cách không đến một gang tay, hắn đã bị đâm xuyên qua người. Khuôn mặt hắn vẫn giữ một vẻ tươi cười không thay đổi. Hắn xòe bàn tay ra, mười phi tiêu xuất hiện, thân ảnh hắn lập tức biến mắt, vị trí xuất hiện là bên hông Đoàn Phi, hắn phóng liên tục mười phi tiêu khiến Đoàn Phi không kịp trở tay, vội vàng dùng cán thương đỡ rồi phóng sang một vị trí khác.

Khi cước bộ Đoàn Phi chạm đến điểm mới, hắn phát giác không ổn, đối phương đã biết trước vị trí hắn thoát thân. Lúc này nhìn lại, hắn cảm giác cổ mát lạnh, liền không có sau đó. Hắn ngã nghiêng ra.

Toàn trường nhất thời nhắm mắt lại. Bọn cửu quỷ không hổ danh là Dạ Sát Cửu Quỷ Đoàn, ra tay vô cùng ngoan độc. Bọn họ lại tiếc cho một thí sinh đã không qua khỏi.

Tâm tình Long Ngạo Thiên lúc này vô cùng sảng khoái. Hắn cảm giác nhân sinh hắn, hôm nay hoàn toàn thay đổi. Được vạn ánh mắt chú mục. Đây chính là chân chính trở mình từ đây.

Hắn tiếp tục đóng vai trò chủ trì trận đấu, hắn nói “Đến phiên ai?”

Toàn trường im lặng, các thi sinh năm khu vực im lặng không ai dám nói một lời, dù chỉ là một hơi thở mạnh. Điều này quá sức chịu đựng của bọn họ. Những thí sinh lên lôi đài hoàn toàn bị nghiền ép, không có cơ hội đầu hàng, lên lôi đài đồng nghĩa với chết không sai biệt lắm.

Qua một lúc, vẫn không thấy ai chủ động lên lôi đài. Ánh mắt Long Ngạo Thiên nhìn về phía quốc vương trên đài cao. Hắn thở một hơi dài nói “Nếu đã không có ai lên lôi đài, vậy thì ta để bọn hắn chủ động mời các thí sinh lên lôi đài vậy!”

Hắn ra hiệu cho Quỷ Nhất lên lôi đài, tên này là lão đại của cửu quỷ, sở trường sử dụng quạt. Diện mạo hắn mỏng manh, dáng người như một gã thư sinh yếu ớt.

Hắn phe phẩy quạt, đứng trên lôi đài, ánh mắt đảo qua một vòng. Mỗi lần ánh mắt hắn đảo qua một thí sinh, thí sinh đó hai chân đều bủn rủn như nhịn không nổi.

Lúc hắn đảo qua khu vực Nam Hạ, hắn phát hiện có ba tên sắc mặt khó coi, còn vị tiểu cô nương biểu hiện ngu ngốc, tên còn lại dáng vẻ ung dung đáng ghét, trên mặt lại hiện ra một nét tiếu dung. Hắn chân mày nhíu lại, dùng quạt chỉ về Phương Triết nói “Ngươi… lên!”

Bình luận

Truyện đang đọc