THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Khi Phương Triết lưu lại Thất Kiếm Môn được một ngày. Hắn có nghe nói đến “Vô Luân Tuyệt Mệnh Kiếm Trận” của Thất Kiếm Môn. Đây là kiếm trận trấn môn cũng là kiếm trận diệt sát địch nhân. Cho dù có hàng vạn ngoại nhân xâm nhập vào trong phạm vi Kiếm Trận đều khó có con đường thoát thân.

Thất Kiếm Môn vừa cứu mạng hắn lại vì một tiểu tinh linh mà trở mặt.

Khi hắn nhìn về phía phó môn chủ Tây Môn Bá thì đã thấy vẻ mặt đắc ý của lão. Trong tay lão từ lúc nào đã cầm một chiếc Tinh Linh Hoa Liên.

Sắc mặt Phương Triết nhất thời ngưng trọng.

Tây Môn Bá cầm Tinh Linh Hoa Liên trong tay.

Lúc này với kinh nghiệm lịch luyện tứ phương. Lão đã đoán ra được lai lịch chiếc Tinh Linh Hoa Liên này. Đây là linh vật của một bộ tộc tránh đời, dùng để kêu gọi và nuôi dưỡng tinh linh.

Điểm đặc biệt của Tinh Linh Hoa Liên chính là không thể nhận chủ được. Cơ duyên của mỗi người mỗi khác, chỉ cần tiếp nhận xem như sở hữu vĩnh cửu chiếc Tinh Linh Hoa Liên này.

Lão thở dài tiếc nuối.

Lão cầm Tinh Linh Hoa Liên trong tay, nhìn Phương Triết với vẻ mặt tiếc nuối “Thứ lão đây không đạt được, ngươi đừng hòng đạt được…”

Nói rồi, lão bóp nát Tinh Linh Hoa Liên.

Âm thanh vỡ vụn không lớn nhưng đập vào tâm can Phương Triết. Từng hạt bụi phấn có màu sáng hoàng kim nhè nhẹ bay đi trước mặt hắn. Trong lòng hắn nhất thời dâng lên một nỗi đau đớn mất mát như xé nát da thịt.

Hắn khụy xuống, quằn quại ôm lấy lồng ngực.

Dù chưa có tình cảm nhiều với Tiểu Thanh Điệp nhưng huyết mạch đứt đoạn gây ra cảm giác vô cùng đau nhói.

Thậm chí đôi mắt hắn đã ẩm ướt.

Khi làn bụi mịn có màu hoàng kim đã hoàn toàn theo làn gió bay mất cũng là lúc cơn đau dừng lại.

Phương Triết đứng phất dậy, dụi mắt một lần rồi nhìn về phía lão phó môn chủ Tây Môn Bá.


Đôi tay Phương Triết run rẩy, nhìn Tây Môn Bá không nói ra lời.

Phương Triết nhếch miệng lên cười, giọng cười đầy mỉa mai “Không nghĩ tới… thật sự không nghĩ tới Thất Kiếm Môn các ngươi quá tham lam như vậy…”

Lời nói đầy chua xót của Phương Triết đánh động lên tâm can của nữ đệ tử cứu mạng hắn cũng như nữ đệ tử được hắn cứu mạng.

Ánh mắt Phương Triết trở nên sắc bén hơn, ngón tay giơ lên trên không trung rồi điểm xuổng.

Miệng hắn khẽ niệm “Vô Hình Kiếm, sát!”

Trên không trung, hoàn toàn không có bất kỳ vết tích nào xuất hiện. Người không thấy áp lực của “Vô Hình Kiếm” cho là Phương Triết bị mê sảng vì hoảng sợ.

Chỉ là khi “Vô Hình Kiếm” cách tòa chính điện năm trăm trượng. Áp lực mới bạo phát đi ra.

Toàn bộ đệ tử có mặt ở chính điện nhất thời biến đổi sắc mặt, người nào người nấy đều nhanh chóng tránh ra bên ngoài.

Những đệ tử bên ngoài chính điện cũng nhanh chóng thoát ly, giữ khoảng cách an toàn.

Tây Môn Bá lúc này mới nhận ra áp lực cũng như hình ảnh một thanh đại kiếm đâm sầm xuống tòa chính điện.

Lão nhanh chóng phóng thanh kiếm tùy thân lên trên cao rồi mở rộng hai tay ra. Thanh kiếm có màu xanh nhạt huyễn hóa ra hàng nghìn thanh kiếm bắn thẳng lên trên đối kháng với “Vô Hình Kiếm”.

Chỉ là không còn kịp nữa, nếu có thì với đặc tính vô hình, lão cũng không thể cản phá được.

“Vô Hình Kiếm” bắn thẳng xuống chính điện, phá hủy toàn bộ kiến trúc tòa chính điện đồng thời khoét sâu một khoảng trống to lớn.

Âm thanh chấn động làm rung chuyển toàn bộ khu vực Thất Kiếm Môn.

Nhiều người ở bên ngoài Thất Kiếm Môn âm thầm thăm dò cũng giật mình vì chấn động của “Vô Hình Kiếm” tạo ra.

Dư chấn phá nát tòa chính điện, đồng thời lan tỏa ra những kiến trúc lân cận.


Sắc mặt Tây Môn Bá đỏ bừng, đôi tay run rẩy nhìn cảnh tượng cả một tòa kiến trúc hoàn toàn sụp đổ.

Lão siết chặt nắm tay, cắn chặt răng nhìn Phương Triết.

Chỉ là trong tay Phương Triết lúc này nắm giữ một tấm phù lục có màu đen với nhiều dòng chữ trắng ngoằn ngoèo. Đây là tấm “Phi Độn Phù” cuối cùng của hắn.

Lão gấp rút lao đến hòng ngăn cản Phương Triết sử dụng “Phi Độn Phù” trốn đi.

Phương Triết sắc mặt băng lãnh nhìn chằm chằm Tây Môn Bá đang lao đến, hắn nói “Món nợ này, ta nhất định đòi lại!”

Khi Tây Môn Bá chộp tới Phương Triết thì chỉ còn là một hư ảnh còn sót lại. Phương Triết sớm đã hóa thành một lưu quang rời đi.

Bởi vì “Vô Luân Tuyệt Mệnh Kiếm Trận” không có không gian pháp tắc cho nên không thể ngăn cản “Phi Độn Phù” xé rách không gian rồi tùy ý dịch chuyển người sử dụng đến một địa điểm khác.

Tây Môn Bá tức giận gào thét lên “Tiểu tử kia, dù ngươi có chạy lên trời. Lão đây cũng tìm được ngươi!”

Thanh âm lão vang vọng tứ phương, người người đều có thể nghe thấy.

Tất cả người trong Thất Kiếm Môn đều giận dữ kèm theo thái độ tiếc nuối. Chỉ có hai người, từng chạm mặt Phương Triết là tỏ thái độ mừng rỡ.

Dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng lần này Thất Kiếm Môn không đúng.

Chuyện này bọn họ không đồng tình như những đệ tử khác.

Tây Môn Bá ngồi phịch xuống đất thất vọng.

Lão hoàn toàn không nghĩ tới chỉ vì sở thích, chỉ vì lòng tham mà khiến cả một kiến trúc đồ sộ ở chính điện sụp đổ. Đây chính là trò cười cho các thế lực xung quanh.

Lão nhìn nhóm đệ tử tinh anh lân cận, thều thào ra lệnh “Phong bế tin tức này ra bên ngoài, người nào vi phạm trục xuất sư môn…”


Chúng đệ tử nhận lệnh liền im lặng không dám nói thêm câu nào nữa.

Đúng lúc này, từ nơi xa có một lưu quang bay lại. Chúng đệ tử đang rơi vào tâm trạng hoang mang thì sắc mặt trở nên hớn hở.

Phó môn chủ Tây Môn Bá cũng nhìn lên trên bầu trời, lão bất đắc dĩ thở một hơi dài.

Lưu quang dừng lại hiện ra chân dung của môn chủ Thất Kiếm Môn Diệp Tam Khất đang đứng trên một thanh phi hành kiếm to lớn có hình dạng hai thanh kiếm song song.

Môn chủ Diệp Tam Khất nhìn xuống bên dưới, tại vị trí khu vực chính điện đã trở thành một phế tích. Lưu lại là một hố to và sâu hun hút. Khu vực phụ cận năm trăm trượng cũng bị ảnh hưởng, kiến trúc hư hỏng trầm trọng.

Diệp Tam Khất nhíu hàng chân mày, chậm rãi chất vấn “Ta vừa đi không lâu, nơi này đã như thế này… ai đứng ra giải thích cho ta?”

Lâm Tuyết Vân đang khép nép một bên, lúc này môn chủ trở về nàng liền đứng ra thuật lại sự việc.

Chỉ là giảm đi một số tình huống đoạt lấy tiểu tinh linh của phó môn chủ Tây Môn Bá.

Môn chủ Diệp Tam Khất nhìn về phía phó môn chủ Tây Môn Bá. Sắc mặt có phần tức giận, chỉ là không thể hiện quá nhiều ra bên ngoài. Dù sao đối phương cũng là bậc trưởng bối.

Diệp Tam Khất thu phi hành kiếm rồi đáp xuống vị trí gần phó môn chủ Tây Môn Bá.

Diệp Tâm Khất không nhìn Tây Môn Bá mà đi lướt qua, nhẹ giọng nói “Nếu ta nhớ không lầm… tiểu tinh linh đó cũng là tình cờ nhặt được. Nếu đã biết chủ nhân là ai, vì sao còn cưỡng cầu…”

Tây Môn Bá không nói cũng không thể hiện ra sự bất mãn.

Diệp Tam Khất nói tiếp “Tên tiểu tử đó không tầm thường… lần này sư bá đã gây ra một mối họa ngầm cho Thất Kiếm Môn rồi!”

Nói xong, Diệp Tam Khất xuất ra phi hành kiếm rồi phóng vút lên trên bầu trời.

Cho đến khi đạt đến một độ cao nhất định, Diệp Tam Khất phóng thích Thần Thức thăm dò trong phạm vị vạn dặm, mục đích chính là tìm tung tích của Phương Triết.

Bản thân là một người đứng đầu Thất Kiếm Môn và có trực giác nhạy bén. Hành động của phó môn chủ Tây Môn Bá dù vô tình hay cố ý đều đã tạo cho đối phương thù hận.

Trực giác Diệp Tam Khất mách bảo, tên đó chắc chắn sẽ quay lại. Có khi lại vô tình tạo ra một cơn sóng gió.

Diệp Tam Khất thở một hơi dài rồi trở lại hiện trường tan hoang ở chính điện.


Diệp Tam Khất dừng lại một lúc rồi lấy ra một đóa hoa màu trắng có hình dáng như Hoa Bách Hợp phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đây là một đóa Hoa Lưu Ly đã đạt tới độ tuổi tiên thiên linh hoa. Có thể nói đây là kỳ hoa cực kỳ hiếm, giá trị không đếm được.

Diệp Tam Khất ném đóa hoa vào khoảng trống phía trước, đóa hoa tức thì phát ra một hương thơm ngào ngạt. Hương thơm này có tác dụng dẫn dụ thu hút tinh hoa vạn vật xung quanh.

Sau một hồi, từ bên dưới mặt đất, từng hạt bụi mịn có màu hoàng kim tụ hợp lại rồi chui vào cuống hoa. Cảnh tượng này kéo dài trong khoảng nửa canh giờ.

Sau nửa canh giờ, đó Hoa Lưu Ly vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Từ bên trong xuất hiện một thân ảnh tinh linh nhỏ nhắn. Hình dáng tinh linh đã thay đổi một ít so với trước đó, lớp da tựa y phục đã chuyển hẳn sang màu trắng của Hoa Lưu Ly.

Diệp Tam Khất chậm rãi nói “Đi tìm chủ nhân của ngươi đi!”

Tiểu tinh linh ngơ ngẩn một lúc rồi vỗ cánh bay thẳng lên trên bầu trời. Thân ảnh dần biến mất.

Lúc này Diệp Tam Khất mới nhìn sang phó môn chủ Tây Môn Bá nói “Là ta đã tạm thời giải trừ một mối họa ngầm… lần này sư bá nên trở về diện bích hai mươi năm đi!”

Tây Môn Bá sắc mặt không biểu cảm gì. Lão chậm rãi đứng dậy rồi nhìn sang tên đệ tử Lữ Thần.

Lão nhàn nhạt nói “Đi, nơi này không còn là nhà của ta nữa!”

Lữ Thần nhanh chóng đỡ lấy Tây Môn Bá rồi cả hai rời đi.

Nhóm đệ tử đang vây xung quanh ngỡ ngàng vì trước đó phó môn chủ còn hùng hùng hổ hổ dọa người. Giờ lại lẳng lặng rời đi.

“Chẳng lẽ vì hình phạt diện bích hai mươi năm mà phó môn chủ phải rời đi?”

Trong ánh mắt môn chủ Diệp Tam Khất có một phần tiếc nuối.

Diệp Tam Khất chậm rãi ra lệnh “Về sau, không được phép liên quan đến phó môn chủ. Trái lời sẽ bị trục xuất khỏi sư môn…”

Nói xong, Diệp Tam Khất phóng lên phi hành kiếm rời đi.

Nhiều đệ tử ở lại không biết vì sao tình huống lại trở nên như vậy. Chỉ vì một sai phạm nhỏ, phá hủy tòa chính điện mà bị phạt diện bích hai mươi năm.

Nhiều đệ tử tỏ ra không phục nhưng lại không thể làm gì khác.


Bình luận

Truyện đang đọc