THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN


Đoạn đường từ mặt đất tới đáy hố sâu xấp xỉ ba nghìn trượng.

Đáy hố là một động băng với ánh sáng dịu nhạt tỏa ra xung quanh.

Ánh sáng này được phản chiếu từ những tảng băng to lớn có hình trụ nằm rải rác khắp nơi.
Xa xa Phương Triết nhìn thấy cỗ thi thể Long Kiếm Minh đang đứng sừng sững.

Dù cỗ thi thể bị rơi ở độ cao ba nghìn trượng, nhưng tư thế đứng vẫn đầy kiêu hãnh.
Khi Phương Triết còn đang do dự thì Hoa Lạc Đồng cũng vừa đến.
Trước đó nàng còn chờ đợi, nhưng sau khi Phương Triết xuống tới động băng này thì trong đầu nàng xuất hiện một vài hình ảnh.

Từ đó nàng không đợi nữa mà trực tiếp lao xuống.
Nơi này băng hàn cực kỳ khủng khiếp, nếu thực lực không đủ cao sẽ bị hàn khí xâm nhập và dễ dàng bị đông cứng lại.
Phương Triết cũng sớm tạo một lớp phòng ngự ngăn cản hàn khí xung quanh.

Hắn tiến lại gần cỗ thi thể Long Kiếm Minh rồi cho vào Túi Càn Khôn.

Đối với cỗ thi thể người, cho vào chiếc Giới Chỉ không thích hợp.

Dù sao đây cũng là cỗ thi thể tổ sư Đạo viện Long Kiếm Minh nên cần phải tôn trọng.
Hoa Lạc Đồng một bên quan sát, nàng cũng không ngừng thăm dò nơi này.
Có thể Phương Triết không biết, nơi đây hàn khí đã đạt tới cực hạn.

Đối với người chủ tu băng hệ thì đây chính là thánh địa tu luyện.

Đối với người không tu băng hệ, nơi này cũng có trợ giúp không nhỏ.


Một là rèn luyện Thần Hồn, hai là rèn luyện thể chất.

Đối với Phương Triết có Man Lực trong người.

Nơi này chính là một thánh địa tu luyện để tăng cường Man Lực.
Hoa Lạc Đồng nhìn Phương Triết vẫn còn ngơ ngẩn không hiểu rõ hoàn cảnh nơi này.

Nàng chậm rãi giải thích “Để có thể sản sinh ra được hàn khí đạt cấp độ thế này cần phải có Băng Nguyên Tinh Hoa phóng thích.

Cũng có thể nói, nơi này chứa rất nhiều Băng Lôi Thạch cũng như là Băng Nguyên Tinh Hoa…”
Mục đích ban đầu Phương Triết đến Băng Nguyên Chi Địa chính là thực hiện nhiệm vụ tìm năm mươi khối Băng Lôi Thạch dùng để bồi thường thiện hại cho Vô Thượng Tông.

Cho nên khi nghe Hoa Lạc Đồng nhắc đến Băng Lôi Thạch, hai mắt hắn sáng lên bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Nơi này khá rộng, nếu so với Vô Danh Động Thiên ở Đạo Viện thì rộng hơn gấp mười lần.
Khắp nơi đều mọc lên vô số băng trụ với nhiều hình dạng cũng như kích thước khác nhau.

Bên trong băng trụ đôi khi ánh lên màu hồng nhạt của một vài thỏi Xích Linh Thạch nhỏ nhắn.

Có nơi ánh lên màu xanh nhạt, màu tử sắc đẹp mắt.
Có thể xem đây là một kỳ quan hiếm gặp.
Phương Triết lần mò đến vách động băng được tạo ra từ những tảng băng to lớn, bên trong phản chiếu ra vô số hình ảnh Phương Triết, xa xa thấp thoáng bóng dáng Hoa Lạc Đồng bên trong.
Tại một khe hở bên cạnh những tảng băng to lớn xuất hiện một vài khối băng có hình thoi trong suốt.

Độ dài chừng ba gang tay với hàn khí tỏa ra nghi ngút.


Đặc biệt là bề cạnh vô cùng sắc bén.
Phương Triết dự định dùng tay chộp lấy thì Hoa Lạc Đồng phát hiện, tức tốc dịch chuyển đến bên cạnh ngăn lại.
Nàng nghiêm trọng nói “Đây chính là Băng Nguyên Tinh Hoa, nếu dùng tay trực tiếp sẽ tổn thương nghiêm trọng.

Muốn nhổ chúng lên chỉ có một cách đó là người nhổ phải có Băng Chủng”
Vừa nói, Hoa Lạc Đồng đưa tay nhổ lấy ba khối Băng Nguyên Tinh Hoa một cách dễ dàng.
Phương Triết nhìn Băng Nguyên Tinh Hoa cộng hưởng với bàn tay Hoa Lạc Đồng.

Hắn liền nói “Nói như vậy, thứ này chỉ phù hợp với nàng rồi...”
Hoa Lạc Đồng gật đầu, bất giác nàng phát hiện cách xưng hô của Phương Triết đã thay đổi.

Cách xưng hô này chính là thừa nhận khoảng cách giữa hai người.
Hoa Lạc Đồng ngơ ngẩn một lúc mới hỏi “Ngươi… tin lời tên U Linh Vương kia nói?”
Phương Triết lắc đầu đáp “Không, ta chỉ tin vào trực giác của mình”
Nói rồi, hắn đến một nơi khác tiếp tục tìm kiếm Băng Lôi Thạch.
Hoa Lạc Đồng cất ba khối Băng Nguyên Tinh Hoa vào ống tay áo rồi tiếp tục giúp Phương Triết tìm Băng Lôi Thạch.
Khuôn viên nơi này rộng lớn, hàn khí nghi ngút làm che mờ tầm nhìn.

Cho dù phóng thích Thần Thức thăm dò cũng không thể kéo dài được lâu.
Cho nên cả hai chỉ có thể từ từ tìm kiếm mà không còn cách nào khác.

Cùng lúc ấy tại một địa điểm nào đó trên biển Bắc Hải.
Một nhóm mười người gồm bảy nam và ba nữ mang y phục có nhiều màu sắc.


Mỗi một người đều có một màu sắc riêng biệt, khí chất cũng không giống nhau.
Điểm giống nhau của mười người này là bên khóe mắt trái có một ấn ký hình cánh hoa tử sắc.

Trên gương mặt họ băng lãnh, có phần hung ác.
Nhóm người này chính là Cửu Sát Đoàn chuyên săn tìm thành viên Thiên Sát, công việc phụ chính là săn bắt Dạ Xoa buôn bán.
Người đứng giữa là một trung niên nhân khoác hắc y với râu quai hàm rậm rạp, là lão đại của Cửu Sát Đoàn.

Người ngoài gọi hắn là Lão Tàn, Tàn của tàn nhẫn.
Một tên thuộc hạ lên tiếng “Tên nhóc đó đã nhảy xuống một động băng, chúng ta có đuổi theo không?”
Lão Tàn chậm rãi suy tính rồi đưa ra phán đoán “Bên cạnh là một ả Dạ Xoa có thọ nguyên trên một nghìn năm tuổi, thực lực không tầm thường, còn tên nhóc kia có Thiên Sát Ấn.

Người có Thiên Sát Ấn không nên đánh giá bằng vẻ bên ngoài.

Cho nên chúng ta chỉ có một cách tóm gọn chính là sử dụng [Cửu Sát Võng]”
Tên thuộc hạ vừa rồi có tên gọi là Đoan Mộc, có thể nói là phó đoàn trưởng của Cửu Sát Đoàn.
Hắn gật đầu tán thành.
Một trong ba nữ thành viên là Tuyết Nương lên tiếng “Lão công muốn thiếp bố trí bao nhiêu [Cửu Sát Võng]?”
Hai nữ nhân còn lại tuổi tác chỉ mười sáu mười mấy tuổi, một người là Tiểu Băng, một người là Tiểu Lăng, cả hai đều là nữ nhi của Lão Tàn và Tuyết Nương.
Tiểu Băng lên tiếng “Vị ca ca kia đẹp trai quá, giết không nỡ…”
Tiểu Lăng cười hí hí thích thú “Riêng tỷ, tỷ muốn hắn làm lô đỉnh cho tỷ tu luyện công pháp song tu nhất thể.

Nếu bắt được, hắn chết chắc trong tay tỷ…”
Tuyết Nương một bên cười mỉm trêu chọc “Cả hai con gái yêu đã trưởng thành rồi.

Nếu bắt được tên nhóc kia, cho hai con dày vò, thế nào?”
Tiểu Băng cùng Tiểu Lăng nghe xong, tức thì vỗ tay thích thú.
Lão Tàn nhìn phu nhân cùng hai nữ nhi hành sự tùy hứng liền tằng hắng khiển trách “Hiện chỉ còn mỗi Tiểu Lăng là chưa có Thiên Sát Ấn, cho nên phải giết tên đó mới đoạt được ấn ký.

Ở Thần Vực còn biết bao là nam nhân tuấn lãng tha hồ lựa chọn…”
Tiểu Băng bĩu môi phản đối “Nhưng vị ca ca đó rất đặc biệt, chỉ nhìn thôi đã hứng thú!”

Lão Tàn lắc đầu nhủ thầm “Con gái lớn, dựng dục nhanh quá theo không kịp…”
Nhóm thuộc hạ một bên nhìn gia đình lão đại trò chuyện như đi du ngoạn.

Bọn họ không hề bắt mãn mà còn tỏ ra thích thú phụ họa.
Đơn giản là vì theo lão đại nhiều năm, bọn họ thu hoạch được rất nhiều lợi ích.

Thiên Sát Ấn chính là lợi ích lớn nhất.

Nghe đồn, chỉ cần thu thập càng nhiều Thiên Sát Ấn thì cơ hội cường đại càng nhiều.

Lão đại có đề cập qua, chỉ cần thu thập được trên hai mươi lăm Thiên Sát Ấn có thể giết địch nhân trong khoảng cách vạn dặm.

Thu được bốn mươi chín Thiên Sát Ấn có thể đạt được năng lực giết được toàn bộ gốc rễ của một người.

Nói đúng hơn, khả năng diệt sát còn hơn cả Tru Di Cửu Tộc.
Đây chính là nguyên nhân Cửu Sát Đoàn ra đời và săn tìm thành viên khác của Thiên Sát Hội.
Đoan Mộc ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng “Lão đại dự định bố trí bao nhiêu [Cửu Sát Võng]?”
Lão Tàn suy tính một hồi trả lời “Một tên nhóc và một nữ Dạ Xoa, theo một cách thông thường thì một [Cửu Sát Võng] là được.

Chỉ là không nên đánh giá thấp bọn chúng, bọn chúng có thể sống sót khỏi [Linh] thì có thể nói lên năng lực không phải dạng vừa.

Nếu vậy thì bố trí chín [Cửu Sát Võng] đi!”
Lời Lão Tàn vừa nói xong khiến Đoạn Mộc biến sắc.
Nhóm thuộc hạ khác cũng nhìn nhau lúng túng.

Bố trí chín “Cửu Sát Võng” sẽ tốn không ít thời gian cũng như là tinh lực.
Chỉ với hai con mồi mà sử dụng chín “Cửu Sát Võng”, điều này chưa có tiền lệ.
Lão Tàn nhìn đám thuộc hạ, hắn cười hắc hắc nói “Không phải từ trước đến nay, chưa từng sử dụng [Cửu Sát Võng] lần nào sao? Đây chẳng phải là cơ hội để chúng ta thử xem uy lực thế nào? Có mạnh hơn Tế Ti Võng hay không?”
Nhóm thuộc hạ nghe lão đại trách mắng, bọn họ nhìn sau một lúc rồi đồng loạt chấp tay lại nói “Thuộc hạ tuân lệnh!”


Bình luận

Truyện đang đọc