THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Bảy ngày sau.

Ở một vùng cao nguyên cách xa vị trí ngọn Thái Sơn ước chừng một nghìn hai trăm dặm.

Nơi đây có một mảng rừng rậm trải dài, với cây xanh mọc lên tươi tốt.

Bên cạnh một con suối với nước chảy róc rách không ngừng có sáu thân ảnh đang trông nom một người. Người này chính là thiếu chủ Huyền Môn Phạm Vô Thiên.

Từ khi trúng chiêu “Vân Du Tiên Thiên Kiếm”, hắn bị đánh bay xa nghìn dặm. Đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Pháp bào đã bị rách nát, trước ngực hắn bị lõm sâu vào.

Sáu hộ pháp không nghĩ tới, một tiểu tử vốn không hề tỏ ra nguy hiểm lại có thể ra tay mạnh đến như vậy.

Một phần do thiếu chủ bọn họ quá tự tin vào năng lực của lớp phòng hộ bên ngoài nên xem thường địch nhân. Mà trong giao tranh, xem thường đối thủ chính là một loại cấm kỵ.

Tiếng nước chảy róc rách đánh thức hắn tỉnh dậy, hai mắt thâm quầng của hắn mở ra nhìn xung quanh. Hắn ngạc nhiên khi không khí xung quanh vô cùng dễ chịu với tiếng nước chảy không ngừng.

Hắn bắt đầu nhớ lại vì sao lại ở một nơi xa lạ như thế này.

Hắn bị đối phương một kiếm đánh bay nghìn dặm. Đây chính là một nỗi ô nhục không thể nào tưởng tượng được. Hắn chỉ vừa tỉnh dậy không bao lâu, tự tin vào năng lực bản thân cũng như nhiều pháp bảo phòng hộ bên ngoài.

Không nghĩ tới, hắn lại đại bại.

Hắn siết chặt nắm tay, hét lớn lên “Ta không phục!”

Hắn muốn đứng dậy, trở về ngọn Thái Sơn trả mối thù này thì cả sáu hộ pháp nhanh chóng ngăn hắn lại. Hơn nữa, hắn cũng không còn sức lực để mà đứng dậy tiếp tục ứng chiến.

Một trong sáu tên hộ pháp lên tiếng “Vui chơi như vậy đã đủ rồi thưa thiếu chủ!”

Một tên khác lại chen vào “Thiếu chủ đã khiến sáu thuộc hạ lành ít dữ nhiều khi trở về. Hơn nữa thiếu chủ chính là chưa thật sự quen với cơ thể này, cho nên chưa thật sự phát huy hết năng lực bản thân”

Tên khác lại nói “Hắn nói đúng, thiếu chủ cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa rồi tùy ý nghiền ép tất cả. Xem như lần này chỉ là làm quen với thế giới này mà thôi…”

Phạm Vô Thiên lúc này mới không bạo phát ra sự tức giận. Hắn bình tĩnh lại, bất giác hắn phát hiện có gì đó không đúng.

Hắn phát hiện “Khế Ước Vĩnh Sinh” của hắn đang nhấp nháy như đã xảy ra vấn đề.

Đây chính là tồn tại một loại liên kết đặc thù. Sự liên kết đang có dấu hiệu rạn nứt. Thâm tâm hắn dâng lên một sự hồi hộp, hồi hộp chờ kết quả xảy ra như thế nào.

Hắn biết Hoa Lạc Đồng đang cố gắng kháng cự với khế ước.

Hắn nhếch miệng lên mỉm cười “Khế ước này không phải muốn phá vỡ là phá vỡ được… hậu quả nguyền rủa không biết như thế nào nhưng chắc chắn nàng ta sẽ chết…”

Hắn cười hắc hắc “Chẳng lẽ nàng thật sự muốn chết sao?”

Hắn bỗng nhiên rơi vào trạng thái thất thần, hai mắt hắn mở to ra rồi bợ lấy ngực mình. Hắn phát hiện suy đoán của hắn đã sai hoàn toàn. Hắn vốn không hiểu bản tính con người, con người chính là kiên cường bất khuất, chính là ngang bướng không chịu thỏa thuận cũng như là chấp nhận buông bỏ.

Hắn phát hiện bản thân hắn đã sai, hắn muốn đứng dậy nhanh chóng đến nơi ở của Hoa Lạc Đồng để ngăn nàng ta lại.

Một trong sáu hộ pháp thấy thiếu chủ đang quằn quại muốn trở về liền tâm tình hốt hoảng, nhanh chóng điểm vào mi tâm thiếu chủ phong bế giác quan lại.

Sau một lúc thì Phạm Vô Thiên hoàn toàn ngất đi.

Cả bọn thở ra một hơi. Bọn họ không quan tâm đến khế ước nhiều lắm, bọn họ chỉ quan tâm đến tính mạng của thiếu chủ. Thiếu chủ mà có mệnh hệ nào, bọn họ chết chắc.

Một trong sáu tên ra dáng thủ lĩnh ra lệnh “Nhanh, trở về!”

Nói rồi, hắn lấy ra một phù lục màu đen rồi phóng về khoảng không gian đối diện. Phù lục nhanh chóng bị thiêu đốt rồi hiện ra một thông đạo hình dáng như vòng xoáy với vân vụ lượn lờ.

Một tên hộ pháp để Phạm Vô Thiên lên vai rồi đi vào vòng xoáy. Những người còn lại cũng theo sau đi vào. Khi bọn họ vừa biến mất trong vòng xoáy. Thông đạo cũng lập tức khép lại rồi mờ dần cho đến khi không còn lưu lại dấu vết nào.



Trên hòn đảo nhỏ, Bắc Cực Hải.

Hoa Lạc Đồng vẫn tựa vào lòng ngực Bạch Vô Thiên một thời gian dài. Nàng không muốn buông bỏ khoảnh khắc này dù chỉ một lần.

Nàng âm thầm tính toán thời gian, xem như cũng đã đến lúc.

Nàng thì thầm “Sau này khi ta đưa ngón áp út ra, ngươi sẽ hiểu là dùng ngón trỏ đối ứng. Đây là ký hiệu chỉ có ta và ngươi biết được”

Hắn không hiểu ý tứ nàng ta như thế nào, nhưng nàng ta thật sự đưa ngón áp út ra về phía hắn, ra hiệu hắn thử làm một lần.

Hắn nhanh chóng dùng ngón trỏ đối xứng thì bất ngờ một nguồn linh lực giao thoa với nhau, tạo ra một cảm xúc tương tác khiến tinh thần vô cùng sảng khoái.

Nàng nói “Đây là một loại thủ đoạn nhỏ… Có quá nhiều chuyện xảy ra ta sợ rằng một ngày nào đó. Ta và người dù có đứng đối diện nhau, chưa hẳn đã có thể nhận ra nhau…”

Trong lòng hắn dâng lên một sự lo lắng “Đây là di nguyện sao? Một Hoa Lạc Đồng kiên cường, mạnh mẽ đã thật sự tuyệt vọng sao?”

Giờ phút này cho dù hắn có nói thế nào thì tâm ý nàng đã quyết, đã có chủ trương riêng của mình. Hắn nói thế nào cũng vô dụng.

Hắn thở một hơi dài, rồi đưa tay vén mái tóc nàng sang một bên. Hắn muốn nhìn dung nhan nàng thật kỹ.

Hắn chậm rãi kể lại nhân sinh của bản thân mình “Trước kia ta chỉ là một người bình thường yếu đuối, cuối cùng đã đi được đến bước này. Thậm chí còn gặp lại nàng ở Bắc Cảnh. Duyên phận vốn đã định sẵn rồi, hà tất gì phải lo lắng chi thêm. Tên hung ác kia cũng bị ta đánh chạy… Đến bước này nàng vẫn chưa tin tưởng hay sao mà vẫn còn phiền muộn”

Sắc mặt hắn cương quyết hơn “Khế ước này chẳng qua là do người trong gia tộc nàng bố trí, xem như đã ruồng bỏ nàng rồi. Nỗi bất công này, chỉ cần ta có cơ hội sẽ thay nàng đòi lại…”

Hoa Lạc Đồng thoáng mỉm cười, nụ cười dịu dàng khiến hắn trở nên ngơ ngẩng.

Nàng thoát lớp y phục bên ngoài ra, đưa miệng kề lên tai hắn nói nhỏ “Hôm nay, hai ta chính thức song tu!”

Hắn không muốn cứ như thế bị nàng dày vò, chuyện này nam nhân vốn phải chủ động. Không thể cứ giả ngây ngốc như vậy mãi được.

Hắn đè nàng xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng. Vẻ đẹp này hắn suốt đời không sao quên được. Hắn lại nhìn vóc dáng uyển chuyển của nàng, nội tâm hắn không thể nào kiểm soát được.

Hắn đặt lên một nụ hôn rồi hòa vào ân ân ái ái.

Xung quanh mọi thứ như bị tan chảy ra bởi hơi nóng thoát ra từ quá trình song tu.

Chân chính song tu chính là âm dương hòa hợp, khí lưu nhất chuyển. Cả hai hòa quyện làm một thể khiến tâm trí điên điên đảo đảo. Những khóm Hoa La Bàn vây quanh như bị ảnh hưởng không ngừng khoe sắc, có phần rạng rỡ hơn.

Xung quanh hai người bọn họ không biết từ khi nào được bao phủ một lớp màng mỏng mang một màu hồng nhàn nhạt, lớp màng mỏng này được sinh ra từ công pháp song tu do hơi nóng thoát ra bên ngoài đối lập với hàn khí xung quanh. Chính vì thế tạo ra hai mảng không gian hoàn toàn khác nhau.

Bên trong Đan Điền Hoa Lạc Đồng và Bạch Vô Thiên, Linh Hồ như thể bị nung nóng không ngừng sôi trào, không ngừng mài giũa Nguyên Anh cả hai.

Quá trình Linh Hồ mài giũa Nguyên Anh càng lúc càng bạo liệt hơn. Đây là giai đoạn tôi luyện Nguyên Anh, khiến bên ngoài Nguyên Anh trở nên càng lúc càng cứng rắn.

Quá trình tôi luyện này kéo dài cho đến một giới hạn nhất định thì Nguyên Anh phát sinh biến hóa. Toàn bộ lớp bên ngoài Nguyên Anh được phủ lên một lớp da màu hoàng kim sáng rực. Đây là giới hạn cao nhất, cũng như là tối cường Nguyên Anh. Giai đoạn này được xem như là nhục thể dù bị tổn thương thì Nguyên Anh vẫn có thể chịu đựng được. Giới hạn này được xem là đỉnh tiêm của Tứ Phẩm hay gọi một cách dễ hiểu là Tứ Phẩm đại viên mãn. Đại viên mãn ý là đến cấp độ này không cần một công pháp cấp cao, hoặc một công pháp phụ trợ thần hồn vẫn có thể dễ dàng tăng lên Ngũ Phẩm.

Đến khi thần hồn ly thể, cấp độ này mới chân chính là tu sĩ Ngũ Phẩm Hóa Thần.

Lúc này thiên địa bất ngờ phát sinh dị biến.

Bình luận

Truyện đang đọc