THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Vô Thượng Tông là tông môn có quy mô cũng như là thực lực lớn mạnh nhất Bắc Cảnh.

Tông môn này được xem là đại diện thực lực chân chính của Bắc Cảnh. Cho nên những thế lực bên ngoài muốn đánh vào Bắc Cảnh cần phải cầm Vô Thượng Tông xuống mới có thể thành công.

Năm trăm năm trước đã từng có một thế lực không phải trong phạm vi Bắc Cảnh đánh vào. Thế lực đó cầm đầu một đội quân hùng mạnh bao gồm Yêu Thú, U Linh và Man Tộc đánh trực diện Vô Thượng Tông.

Cầm đầu đội quân đánh vào Vô Thượng Tông khi đó là một ả yêu nữ với mái tóc đỏ như hỏa diễm lúc nào cũng hừng hực bốc cháy.

Ả cho rằng với thực lực hùng mạnh từ ba chủng tộc ở Quỷ Vực có thể dễ dàng đánh chiếm Vô Thượng Tông, nhưng kết quả bị cao tầng Vô Thượng Tông đánh chạy tan tác. Hơn nữa đội quân đến từ ba thế lực ở Quỷ Vực như những con thiêu thân lao đầu vào Hộ Tông Đại Trận chịu chết, không có khả năng phản kháng.

Cả đội quân hùng mạnh thoáng chốc bị tiêu diệt sạch sẽ. Ả yêu nữ tóc đỏ cầm đầu cũng không thoát khỏi khốn cảnh. Trước khi bị tiên kiếm chấn sát, ả để lại một lời nguyền cho năm trăm năm sau. Vô Thượng Tông sẽ bị thanh trừ sạch sẽ, gà chó không tha.

Lời nguyền đó, thấm thoát đã sắp đến kỳ hạn.

Dấu hiệu gần đây nhất chính là xung quanh Vô Thượng Tông liên tục xuất hiện dịch bệnh. Một loại dịch bệnh không có phương thuốc cứu chữa. Người bị bệnh, không nhanh chóng chết đi mà cơ thể bị rút dần sinh lực cho đến khi còn một bộ thây khô.

Loại dịch bệnh này lây lan cực kỳ nhanh chóng.

Xung quanh Vô Thượng Tông vốn có hơn hai trăm thôn trấn trong phạm vi mười vạn dặm trở lại. Tất cả đều trở nên xơ xác, người người bỏ xứ ra đi. Thôn trấn trơ trọi, hoàn toàn vắng đi bóng người.

Cao tầng Vô Thượng Tông sớm có tìm hiểu nguyên nhân nhưng không phát hiện ra điều gì. Nguyên nhân dịch bệnh không có khởi nguồn.

Dần dần, cao tầng Vô Thượng Tông bắt đầu lo lắng, rồi chợt nhớ đến lời nguyền của ả yêu nữ tóc đỏ khi xưa.

Vô Thương Tông không còn bàng quan trước sự việc đang phát sinh ngày càng xấu đi. Đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt tìm đến Vô Thượng Vạn Vật Kính, một loại tiên khí có thể dự đoán được tương lai cũng như là thâu tóm vạn vật.

Vô Thượng Vạn Vật Kính mơ hồ chỉ điểm, hình ảnh hướng đến chính là Đạo Viện. Mà nơi đó đang xảy ra một cuộc chiến với thế lực Huyền Môn. Mục đích của Huyền Môn thế nào, cao tầng Vô Thượng Tông đều rõ ràng nhưng Đạo Viện chắc chắn sẽ bị diệt môn sau đó.

Điều bất ngờ chính là suy đoán của bọn họ hoàn toàn sai lầm.

Một chi viện nhỏ bé, thực lực yếu kém lại đánh lui bọn người đến từ Quỷ Vực. Thế là bọn họ có một cách nhìn khác. Đó là Vô Thương Tông có thể vượt qua đại nạn này hay không, có liên quan đến Đạo Viện.

Đó là vì sao, một đại tông môn lại đứng ra che chở cho Đạo Viện một đoạn thời gian trước sự ngỡ ngàng của hai tông môn khác là Thiên Võ Tông và Linh Thú Tông.

Sau trận chiến ở Đạo Viện, nơi đó xuất hiện một nhân vật kiệt xuất. Một nhân vật có thể một kiếm đánh chết tên nội ứng Huyền Môn mà người này ở Thiên Sư Đường rất được coi trọng.

Cũng vì điều này mà đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt với đạo hiệu là Đàm Nguyệt Thần Quân chú ý tới nhân vật đó. Nhân vật đó chính là thiếu niên tên Bạch Vô Thiên.

Lúc này, trong Minh Chính Điện nơi đặt Vô Thượng Vạn Vật Kính. Kính này có hình dạng như một chiếc Thủy Kính với chiều rộng ba trượng, mặt kính lúc nào cũng gợn sóng lăng tăng giống như một sinh vật sống.

Đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt trong bộ trường bào đứng nhìn Vô Thượng Vạn Vật Kính. Trong nét mặt của nàng ta toát lên một sự kiều diễm đầy quyến rũ.

Từ khi tông chủ Vương Siêu Việt có đạo hiệu là Linh Ẩn Tôn Gia bế quan, cũng đã được năm năm. Mọi sự việc trong tông môn đều một tay nàng xử lý, thậm chí vụ việc Thiên Sư Đường có nội ứng Huyền Môn cũng do chính nàng dàn xếp ổn thỏa. Nếu không thì Vô Thượng Tông sớm đã bị tổng bọ Thiên Sư Đường ở Thần Vực xử phạt. Có khi người đứng đầu ở Vô Thượng Tông đã bị lưu đày đến Thần Vực. Nếu tình huống thật sự diễn ra, Vô Thượng Tông chắc chắn không giữ được vị trí đứng đầu Bắc Cảnh.

Lúc này, một đệ tử từ bên ngoài vội vàng đi vào rồi quỳ xuống bẩm báo “Đã nhận được tin, vị đệ tử ở Đạo Viện đang trên đường tới!”

Nàng phất tay cho lui.

Trên nét mặt nàng thoáng hiện lên nét mỉm cười, trong đó không giấu được một sự chờ mong.



Ở một nơi nào đó trên đường đến Vô Thượng Tông. Phương Triết ngồi trên lưng Thần Ưng Cổ Hồng, bên cạnh là Tiểu Hắc và Tiểu Hắc ngồi xổm quan sát quang cảnh bên dưới mặt đất.

Đây là lần đầu tiên hai con sủng thú này được chủ nhân cho ra bên ngoài cùng du sơn ngoạn thủy. Trước kia bọn chúng hồ hởi muốn được nhìn ngắm phong cảnh khắp nơi nhưng không được, lúc này đã khác. Lúc này đã có một phi hành thú Thần Ưng Cổ Hồng có thể mang theo nhiều người.

Quan trọng hơn hết chính là vừa di chuyển lại có thể tu luyện. Đây chính là phi hành kiếm không thể làm được.

Đến nơi này, đã qua hai ngày đường.

Phương Triết trầm tư suy diễn một loại Kết Giới nhưng đã thất bại xuyên suốt hai ngày qua.

Vận dụng công pháp “Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết” có thể mô phỏng, tạo ra một mô phỏng kết giới nhưng lại thiếu một sự liên kết nào đó khiến Kết Giới vừa hình thành đã lập tức vỡ vụn.

Cho nên bản thân hắn cho rằng đã có căn cơ thì sẽ thành công, đáng tiếc là vẫn còn thiếu một thứ gì đó khiến Kết Giới được liên kết lại chặt chẽ, như vậy mới thật sự thành công.

Hắn mở mắt ra nhìn quan cảnh xung quanh, rồi dùng thần thức thăm dò quanh khu vực phụ cận.

Hắn phát hiện, nơi hắn đang di chuyển tới đã nằm giữa khu vực Hoang Lâm và Vô Thượng Tông.

Khu vực này không thuộc thế lực nào quản lý, vì xung quanh chỉ toàn là rừng núi bạt ngàn không nhìn thấy điểm dừng.

Chỉ là trước kia không người sinh sống, lúc này đâu đó đã thoắt ẩn thoắt hiện một nhóm thôn làng mới rầy dựng lại. Nhà cửa được làm từ lá rừng, khung gỗ đều hoàn toàn mới.

Ở những khu vực trống trải có thể nhìn thấy nhiều đống lửa được thắp lên để sưởi ấm cho thôn làng.

Nơi đây thuộc Hoang Lâm, hung thú khá nhiều cho nên muốn sinh sống chính là sống chung với hung hiểm. Không biết lúc nào sẽ bị hung thú tập kích.

Từ bên dưới, nhiều người nhìn thấy thân ảnh con Thần Ưng Cổ Hồng, bọn họ đều trơ mắt ra nhìn. Sau một hồi thì tất cả hoảng sợ, quỳ rạp xuống mặt đất bái lạy.

Bọn họ tưởng nhầm Phương Triết chính là một vị tiên nhân cưỡi tiên hạc ngao du sơn thủy.

Phương Triết không dừng lại, hắn lấy ra một tấm địa đồ về vị trí một thôn nhỏ ở phụ cận Vô Thượng Tông. Đây là thôn nhỏ mà lục trưởng lão Phương Sinh nhờ vã hắn đến trao trả một vò rượu.

Dựa theo địa đồ, vị trí thôn Vĩnh Xuân nằm dưới một chân núi tên là Hoàng Linh. Núi này không cao, nhưng có khuôn viên vô cùng rộng lớn với nhiều loài cây rừng che chắn.

Có thể nói thôn Vĩnh Xuân cả năm được phủ một chiếc áo phông xanh đậm mùi vị hoang dã.

Bất quá, lúc này Phương Triết phát hiện ra tình huống không đúng. Đó là một số thôn làng hắn vừa lướt qua. Đa phần đều bỏ trống, không còn người sinh sống. Thậm chí trên bầu trời nghi ngút khói lửa cũng như mùi xú khí bốc lên.

Một thôn làng thì không sao, nhưng hai thôn làng rồi đến ba thôn làng đều bị bỏ hoang thì chắc chắn có vấn đề.

Hắn dùng thần thức quét quanh một khu vực rộng lớn chừng mười dặm. Hắn không phát hiện gì đặc biệt, ngoài thôn làng lân cận đã bị bỏ hoang phế trong thời gian không lâu, chỉ chừng bốn đến năm tháng là cùng.

Số người nằm vật vã sống dở chết dở tính toán cũng gần năm nghìn người. Trong đó có nhiều thi thể không người chôn cất bốc mùi lên nghi ngút.

Trước đó hắn nhận được tin tức khu vực phụ cận Vô Thượng Tông dịch bệnh hoành hành và đến thời điểm này vẫn chưa có phương thuốc cứu chữa. Thậm chí cao tầng Vô Thượng Tông cũng bất lực nhìn người dân trong các thôn làng sợ hãi rời đi.

Khi tận mắt chứng kiến, bản thân hắn mới thấy tình huống nghiêm trọng hơn nhiều.

Hắn lấy Thủy lăng Kính ra xem xét.

Thông qua Thủy Lăng Kính, nguồn linh khí xung quanh như vân vụ lượn lờ tạo thành những đám mây gom lại thành nhiều khu vực. Trong đó có chiều hướng di chuyển ra nhiều khu vực.

Hắn không tiếp tục theo hướng Thôn Vĩnh Xuân nữa mà bắt đầu điều khiển Thần Ưng Cổ Hồng, men theo dấu vết Thủy Lăng Kính dò xét mà đi.

Trải qua đoạn đường chừng mười dặm, dấu vết dừng lại ở một vùng sương mù. Hình dạng sương mù bên ngoài có phần quen thuộc. Loại quen thuộc này không phải một lần, mà là hai mươi lần.

Thần Ưng Cổ Hồng băng xuyên qua lớp sương mù, đến một vùng đầm lầy. Nơi đây mùi xú khí không ngừng bốc lên.

Hắn lúc này hai mắt mở to ra kinh ngạc “Đây là…?”

Bình luận

Truyện đang đọc