THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Hoàng Ngân Phong thực sự bối rối. Hắn không ngờ, chỉ một tên Phương Triết lại làm kinh động đến lão viện trưởng Thái Học Viện. Chuyện này nói lên, lão coi trọng Phương Triết đến mức nào. Hoàng Ngân Phong vẫn không bỏ cuộc, hắn liền nói “Chuyện này không phải ta nói buông tha là được, phải do người trong kinh thành quyết định”

Hắn nói xong, liền hướng về người trong kinh thành hòa ái nói “Các ngươi nói, có nên buông tha cho con nghiệt súc đó không?”

Toàn bộ dân trong kinh thành đều đồng loạt lên tiếng “Không!”

Hắn nói tiếp “Có nên giết nó không?”

Mọi người đồng thanh nói tiếp “Nên giết, phòng ngừa hậu họa!”

Lúc này, lão viện trưởng nhìn sang Phương Triết đang âm thầm mài dao, hắn trong lòng rất khó chịu. Hắn không hiểu đã gây thù chuốc oán với tên Hoàng Ngân Phong này từ khi nào. Mà hắn hầu như muốn dồn Tiểu Hắc vào con đường chết.

Lão nói “Ngươi ý tứ thế nào?”

Phương Triết nghe lão viện trưởng hỏi như vậy. Hắn bước ra, chắp tay nói “Bẩm lão viện trưởng, chuyện này cho ta ba ngày thời gian, ta sẽ tra ra sự việc cho mọi người!”

Lão viện trưởng gật đầu, sau đó hướng Hoàng Ngân Phong nói “Thế nào, vừa ý ngươi?”

Hoàng Ngân Phong liền nói “Trước mắt phải bắt nhốt con nghiệt súc đó, lòng người mới an tâm!”

Phương Trung Kiên đứng ra nói “Nếu nhốt nó, thì nhốt luôn ta. Nó như một thành viên trong gia đình ta. Không biết chừng ngươi lại giở thủ đoạn nào hại đến nó. Nó chỉ là một tiểu hài tử vô tri, không có nhiều suy nghĩ giống con người!”

Tiểu Hắc bên cạnh như hiểu được lời Phương Trung Kiên nói, nó liếm liếm khuôn mặt Phương Trung Kiên. Nó muốn thổ lộ rằng nó rất cảm động a. Lão gia đối xử với ta thật tốt.

Hoàng Ngân Phong nghe vậy, nhếch miệng lên cười nói “Vậy thì theo ý nguyện của ngươi!”

Lão viện trưởng ngẫm nghĩ lại nói “Nếu trong ba ngày, bên ngoài vẫn xảy ra việc mất tích. Coi như việc này không liên quan đến Tiểu Hắc đúng chứ?”

Trong lòng Hoàng Ngân Phong cười thầm, hắn đương nhiên biết không liên quan đến Tiểu Hắc. Chỉ là nó có cơ hội sống sót qua ba ngày hay không mà thôi.

Lão viện trưởng nhìn nét mặt Phương Triết không an tâm, lão nói tiếp “Việc này lão đã cho người thu xếp, ngươi an tâm tra xét vụ án này đi!”

Lão nói xong, xuất ra một kim bài. Kim bài này của hoàng tộc, có thể ra vào cung, cũng có thể tùy thời điều khiển nha sai trong các phủ doãn. Đây chính là cực kỳ coi trọng Phương Triết mới đưa kim bài cho hắn.

Phương Triết hai tay nhận lấy, sau đó hướng phụ thân nói “Phụ thân chịu khổ cực vài ngày, hài nhi sẽ sớm tra rõ chân tướng”

Phương Trung Kiên vịnh lấy vai Phương Triết trấn an, hắn nói “Phụ thân vô dụng không bảo vệ được Tiểu Hắc. Phụ thân luôn ủng hộ ngươi!”

Lão viện trưởng không giấu được cảm khái, Phương gia chủ đúng là một đấng nam nhi trọng tình nghĩa, ngay cả một sủng thú cũng đối đãi như vậy. Phương gia chủ quả thật là người thiện lương a.

Lão nhìn sang Lệ Thu Hoa, sau đó nói “Hoa nhi ba ngày này, hỗ trợ Phương Triết điều tra chân tướng, việc ở Thái Học Viện sẽ có người thay ngươi!”

Lệ Thu Hoa sửng sốt, lần đầu tiên nàng nghe được những lời nói dễ nghe đến như vậy. Nàng vội cúi đầu, chắp tay nhận mệnh lệnh. Lần đầu tiên nàng nghe nghĩa phụ nói “Hoa nhi” a. Đây chính là cảm xúc thật ấm áp a.

Ước chừng nửa canh giờ sau, một đoàn quan sai đến Yến Vân gia trang. Một vị mặc quan phục thấy lão viện trưởng liền tiến lại gần chắp tay chào hỏi “Gặp qua lão sư!”

Người này chính là thái thú Nam Hoàng Phủ, Lý Thái, quản lý toàn bộ khu nam kinh thành, cũng là học trò cũ của lão viện trưởng.

Hắn nhận được tin tức của lão viện trưởng tranh thủ đến hiện trường để nhận giao phó. Hắn nhìn thấy Tiểu Hắc, cũng nghe gia nhân trước báo lại, cũng hiểu sơ lược. Sau đó hắn lệnh “Cho người áp giải sủng thú cùng Phương gia chủ về phủ. Chuyện này tạm dừng lại ở đây!”

Lý Thái hướng sang Hoàng Ngân Phong nói “Việc này để ta xử lý, được không tam hoàng tử?”

Hắn nghe Lý Thái nói với giọng khiêu khích, nhưng cũng không dám làm gì. Vì khu vực này không phải nơi hắn có thể nhúng tay vào. Trước đó dựa vào dân trong kinh thành làm khí thế, giờ không còn nữa, hắn gạt tay một cái rồi rút lui.

Đám dân kinh thành thấy Lý Thái đại nhân xuất hiện cũng yên tâm, sau đó bọn họ cũng rời đi. Hiện trường hầu như yên tĩnh trở lại.

Phương Triết thấy mọi việc đã ổn thỏa lại, đứng ra chắp tay nói “Học trò đa tạ đại nhân hỗ trợ gia phụ, ân này học trò nhớ kỹ!”

Lý Thái gật đầu mỉm cười, sau đó hướng lão viện trưởng nói “Việc này học trò sẽ làm đúng bổn phận, lão sư an tâm!”

Lão viện trưởng gật đầu, sau đó lên xe ngựa trở về Thái Học Viện. Lý Thái đại nhân cũng rút quân, chỉ còn lại người Phương phủ và Lệ Thu hoa.

Lệ Thu Hoa nhìn Phương Triết một hồi, sau đó nàng lấy ra một cây pháo sáng đưa cho hắn, nàng nói “Khi nào có tin tức gì mới, ngươi cứ báo hiệu. Người của ta sẽ lập tức có mặt ở hiện trường xử lý”

Nàng nói xong liền rút lui. Trước khi đi, nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Kim Lan, một vị thiếu phụ xinh đẹp như hoa, với nét mặt u buồn làm người khác buồn theo.

Phương Triết lặng im nhìn theo bóng dáng Lệ Thu Hoa rời đi, rồi nhanh chóng dìu mẫu thân vào nhà, bên ngoài giờ này vẫn còn lạnh. Hắn trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn đè nén cảm xúc hầu như triệt để. Người dân trong kinh thành không hiểu chuyện, hắn không chấm dứt, nhưng còn tên Hoàng Ngân Phong kia, hắn vốn không thù không oán lại tự đến gây sự. Việc này hắn ghi nhớ trong lòng, chỉ là ủy khuất cho Tiểu Hắc và phụ thân hắn mà thôi.



Màn đêm buông xuống, Phương Triết khoác lên mình một bộ hắc y nhân. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức đi điều tra vụ án mất tích của những đứa trẻ trong kinh thành và tổ đội mười người. Kẻ nào đến gây sự, nơi kẻ đó chắc chắn giấu bí mật. Thế là hắn hướng đến Đông Hoàng Phủ, nơi đó chắc chắn có thứ hắn muốn tìm hiểu.

Hắn nép vào một góc đường bên ngoài Đông Hoàng Phủ hơn hai canh giờ, vẫn không phát hiện động tĩnh gì cho đến khi gần canh hai, một thân ảnh mặc hắc y xâm nhập vào Đông Hoàng Phủ theo con đường phi thân qua vách tường.

Phương Triết nhanh chóng đuổi theo, hắn sử dụng Vân Trung Bộ cước bộ nhẹ nhàng hầu như là không mấy hô hấp đã theo kịp đối phương. Hắn nấp trên mái nhà âm thầm quan sát.

Bên trong gian phòng, tên hắc y nhân cởi lớp hắc y bên ngoài ra, hắn chính là Mộc Giang, tổng chấp sự Mộc gia. Người này trước kia dị dung làm lão nhân gia chừng năm mươi tuổi. Giờ xuất hiện với một bộ mặt ba mươi. Phương Triết nhận ra là do khí tức cùng thân thủ của người này, hắn có thể nhận ra được dễ dàng.

Hoàng Ngân Phong biểu lộ thái độ luyến tiếc, hắn nói “Lần này nằm ngoài dự đoán, lão già kia đột nhiên xuất hiện làm vỡ kế hoạch, xem ra là mệnh con tiểu nghiệp súc đó còn lớn!”

Mộc Giang nói “Lần này ta đến là do người đó nói kế hoạch thay đổi. Tạm thời án binh bất động chờ ba ngày sau. Chỉ cần qua ba ngày sau, kinh thành yên tĩnh. Xem ra con súc sinh đó chết chắc!”

Phương Triết nghe đến đoạn này, nắm tay hắn siết chặt nghe rắc rắc. Âm thanh khá nhỏ vẫn gây ra động tĩnh khiến tên Mộc Giang phát hiện, hắn quát lớn “Ai?”

Phương Triết mỉm cười, sau đó phóng đi ra ngoài Đông Hoàng Phủ, cước bộ hắn nhẹ nhàng chậm rãi, đủ để đối phương đuổi theo sau.

Phương Triết hầu như không tốn quá nhiều công sức, dẫn dụ được Mộc Giang theo sau khoảng chừng mười dặm. Khoảng cách này, còn lâu đám nha sai mới tới kịp.

Phương Triết dừng lại, cũng là lúc Mộc Giang đuổi theo tới nơi. Hắn mặt hắc y nhân, hầu như đối phương không nhận ra hắn là ai.

Phương Triết mỉm cười “Mộc lão chấp sự, ngươi khỏe chứ?”

Mộc Giang nhận ra giọng nói này, hắn hốt hoảng nói “Ngươi là Phương Triết!”

Hắn chợt nhớ đến tràn cảnh của Tống Thần Dương, và hơn ba mươi tên Âm Sát chết như thế nào, lưng sống hắn chợt phát lạnh. Hắn vội rút lui về sau định bỏ chạy. Nhưng rất tiếc, hắn khụy xuống, lúc này hắn mới phát hiện từ khi nào đã có một thanh tiểu kiếm vờn quanh lấy hắn. Vừa rồi đã cắt đứt gân chân hắn, khiến hắn không còn khả năng chạy được nữa.

Phương Triết tiến lại gần, chậm rãi hỏi “Vì sao hãm hại Tiểu Hắc nhà ta?”

Hắn run rẩy, không dám nói chuyện.

Phương Triết bước thêm một bước, sau đó hỏi một lần nữa “Ngươi có mười hô hấp nói sự thật?”

Hắn luống cuống, run rẩy, sau đó gật đầu nói “Ta nói, đừng giết ta!”

Hắn nói đến đây, bàn tay hắn cầm một loại ám khí như là bạo vũ lê hoa châm, một loại ám khí kịch độc phóng về Phương Triết, hắn tưởng rằng đã bắn trúng được Phương Triết, nét mặt hắn mừng rỡ la lên “Xuống suối vàng mà hỏi đi nhé!”

Hắn cười đắc ý, sau đó nhìn lại chỉ là một loại ảo giác. Thân ảnh Phương Triết vẫn đứng sừng sững gần đó vài thước. Hắn hoảng sợ, nét mặt ngưng trọng, sau đó liền ngoẹo đầu, hắn không biết từ lúc nào đã trúng ám chiêu của đối phương.

Phương Triết nhanh chóng rút lui. Ước chừng mười hô hấp sau, bọn nha sai đến hiện trường, phát hiện Mộc Giang nằm bất động, không còn khí tức. Bọn chúng nhanh chóng tìm kiếm tung tích hung thủ xung quanh, rất tiếc là Phương Triết đã rời khỏi hiện trường rất xa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc